[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 68

Chương 68
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Park Si Hyun cười khẩy, giọng đầy mỉa mai.
“Con nhỏ này, bây giờ còn diễn kịch trước mặt tôi nữa cơ à? Gì đây, lại có chuyện gì làm cậu phát điên lên hả? Tôi lỡ làm gì sai với cậu à? Hay lại tự dưng nhớ về chuyện cũ? Thế là vừa thấy mặt tôi lại nghĩ ‘ồ, cái thằng khốn bẩn thỉu này’ hả? Hả? Nếu vậy thì đúng là lòng dạ cậu chật hẹp thật đấy. Tôi đã nói là không có phát tán gì cả. Đúng, tôi có dùng ảnh đó để… tự xử một chút. Nhưng thế thì sao? Tôi đã xin lỗi bao nhiêu lần rồi? Và nếu cậu đã tức giận như thế thì chí ít cũng nên cho tôi nhìn ngực một lần…”
“Si Hyun à?”
Một giọng nói quen thuộc với Park Si Hyun nhưng lại xa lạ với Tae Ri bất chợt vang lên. Cả hai cùng quay đầu lại. Từ xa, nghị sĩ Park đang bước qua bãi cỏ xanh um tùm, từng bước tiến đến gần họ.
“Ồ! Bố!”
Park Si Hyun vẫy tay với bố mình đầy phấn khởi như một đứa trẻ.
“Sao hôm nay bố lại về nhà thế? À, đúng rồi! Tối nay là buổi tiệc dành cho các cặp vợ chồng nhỉ?”
“Nhóc con này, nếu Tae Ri nghe được sẽ tưởng bố lúc nào cũng ngủ bên ngoài đấy.”
Nghị sĩ Park đã bước lên bậc thềm của ban công, khẽ vặn tai con trai mình. Park Si Hyun cười hề hề, đưa tay xoa xoa chỗ bị vặn.
“Hai đứa đang bàn chuyện gì mà trông nghiêm túc thế?”
“Bố hỏi làm gì? Bố đi khuyên mẹ giúp con đi. Mẹ đang bới tung tủ đồ lên hết thay bộ này đến bộ khác, còn lôi cô ấy ra làm khổ suốt từ nãy đến giờ. Con thấy không chịu nổi nữa nên mới kéo cô ấy ra ngoài đây đấy.”
Nghị sĩ Park nhìn sang Tae Ri, ánh mắt họ chạm nhau, khiến cô theo phản xạ lập tức cúi xuống.
Park Si Hyun không nhận ra rằng, trước mặt nghị sĩ Park, Tae Ri luôn có xu hướng lùi lại một bước như một con thú con sợ hãi, hoàn toàn không dám chống cự.
“Mong Tae Ri thông cảm cho vợ ta nhé. Dạo này bà ấy cứ như thể mới có thêm một đứa con gái vậy. Lúc nào cũng chỉ toàn nhắc đến cháu với ta. Đến mức bà ấy còn bàn đến chuyện sinh thêm con, làm ta cũng thấy khó xử lắm đây.”
“Trời ạ, bố à! Sao lại nói mấy chuyện ghê rợn đó trước mặt cô ấy vậy? Với lại, mẹ thật trẻ con hết sức. Sau này, khi anh con cưới vợ rồi, mẹ cứ trông cháu nội là được. Thế còn tốt hơn nhiều.”
Anh trai. Cháu nội. Những từ ngữ mà Park Si Hyun thốt ra một cách tùy tiện khiến tâm trạng Tae Ri trở nên khó chịu một cách kỳ lạ.
Sớm muộn gì hắn cũng sẽ kết hôn thôi. Đó là một chuyện tốt, cả với hắn lẫn với cô.
Giữa lúc cố gắng lờ đi cảm giác nghẹn lại trong lồng ngực, bỗng nhiên có tiếng ghế ma sát vang lên.
Tae Ri ngẩng đầu lên. Nghị sĩ Park đã kéo ghế ra ngồi xuống, ung dung ra hiệu cho hai người còn lại cũng ngồi xuống, miệng nở nụ cười ôn hòa.
“Ta cũng muốn nghe hai đứa nói chuyện một chút.”
Chẳng bao lâu sau, một bàn trà với các loại bánh ngọt được bày biện trên chiếc bàn gỗ sang trọng. Park Si Hyun ban nãy còn lớn tiếng tuyên bố đang ăn kiêng, lại đang bóc bánh ăn ngon lành.
Vậy còn uống protein shake làm cái gì không biết. Tae Ri nhìn cậu ta bằng ánh mắt chán ngán, rồi vô tình chạm phải ánh mắt của nghị sĩ Park. Cô lại vội vã cúi xuống.
Trong khi đó, nghị sĩ Park ung dung nhấp một ngụm trà, tận hưởng mùi hương của nước đậu đỏ. Khuôn mặt ông ta trông thật điềm tĩnh, thư thái.
Tae Ri cảm thấy mình giống như một con thú con không đủ tư cách tham gia vào cuộc đấu tranh giành lãnh thổ, cứ hễ bắt gặp ánh mắt của nghị sĩ Park là lập tức cúi đầu.
“Thật nực cười, mối quan hệ giữa người với người ấy. Một kẻ từng là kẻ bắt nạt Tae Ri, còn một kẻ khác thì lại làm loạn lên đòi giúp đỡ cháu ấy.”
Lại chuyện đó nữa à? Park Si Hyun ngửa đầu, ôm trán đầy bất lực.
“Thế nên ta mới thắc mắc. Tae Ri, cháu và con trai cả của ta, rốt cuộc đã gặp lại nhau như thế nào?”
“Cháu với nghị sĩ, không, ý cháu là…”
Tae Ri vội vàng lắc đầu, cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh. Trước mặt nghị sĩ Park, cô không được phạm sai lầm. Tuyệt đối không thể để lộ điểm yếu. Cũng không thể khiến ông ta ghét bỏ mình. Cảm giác như đang phải đối mặt với một nhiệm vụ cực kỳ khó nhằn, nhưng cô buộc bản thân phải giữ vững tinh thần. Cô ngẩng đầu lên, nói với giọng chắc chắn.
“Cháu đã tình cờ gặp lại công tố viên Park Chi Kyung.”
“Tình cờ?”
“Vâng, nghị sĩ. Cháu từng làm công việc lái xe hộ.”
“Cái gì? Cậu đi làm tài xế thuê nữa á? Trời ạ, cậu đúng là đứa chăm chỉ thật đấy. Nếu khó khăn đến thế thì ít nhất cũng nên tìm đến tôi chứ,”
“Si Hyun à.”
Nghị sĩ Park liếc sang Park Si Hyun. Chỉ một ánh nhìn, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu ta. Thoáng chốc, Park Si Hyun nhận ra đó không phải là cơn gió lạnh, mà là cảm giác rùng mình mà chính cậu đang tự cảm nhận.
“Bố đang nói chuyện với Tae Ri.”
“À, vậy… con nên tránh đi nhỉ?”
“Ừ, nếu con làm vậy thì ta sẽ cảm kích lắm.”
Vâng. Park Si Hyun đứng dậy, khẽ nhún vai nhìn Tae Ri, như thể đang nói “Trời ạ, xin lỗi cậu nhé. Tôi định cứu cậu khỏi mẹ tôi, ai ngờ giờ lại bị bố tôi bắt luôn rồi.” Cậu ta đút tay vào túi quần rồi thong thả bước vào trong.
Sau khi nhìn theo Park Si Hyun rời đi, Tae Ri lại quay đầu lại đối diện với nghị sĩ Park.
Ông ta nhẹ nhàng giơ tay lên, ra hiệu cho cô tiếp tục.
“Vâng, nghị sĩ. Trong một lần cháu làm công việc lái xe thuê, tình cờ đã lái xe cho công tố viên Park Chi Kyung. Khi trò chuyện, cháu phát hiện công tố viên đã biết về hoàn cảnh của cháu. Và thật may mắn, công tố viên đã ngỏ ý giúp đỡ. Nhờ vậy mà cháu mới có thể đi đến được ngày hôm nay.”
“Giúp đỡ? Ý cháu là giúp đỡ ba cháu sao?”
“Vâng, thưa nghị sĩ.”
“Con trai cả của ta không phải kiểu người giúp đỡ người khác mà không có lý do. Đó không phải là cách ta dạy nó. Vậy ta hỏi cháu một câu. Tae Ri à, cháu đã hứa sẽ đáp lại con trai ta điều gì?
“Dạ…?”
“Để ta nói rõ hơn. Cháu đã hứa sẽ trao cho nó thứ gì?”
Chẳng lẽ… ông ta biết chuyện rồi sao? Ông ta biết rằng mình và Park Chi Kyung có quan hệ thể xác sao?
Khuôn mặt Tae Ri đỏ bừng vì bối rối, giống như ánh hoàng hôn nhuộm sắc trời. Để che giấu biểu cảm đó, cô nhanh chóng cúi đầu xuống.
Tae Ri cảm thấy như nghẹt thở dưới ánh nhìn chằm chằm của nghị sĩ Park. Cô hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục nói dối.
“Không có gì cả… Công tố viên không yêu cầu cháu bất cứ điều gì.”
“Không có gì cả.”
Nghị sĩ Park lặp lại lời của cô, khẽ gật đầu và vuốt nhẹ cằm dưới. Sau đó, ông ta nghiêng đầu sang một bên, như thể đang suy ngẫm điều gì đó.
“Nhưng nghĩ kỹ thì thấy lạ thật. Làm sao lại có chuyện giúp đỡ một phạm nhân chứ? Chẳng lẽ con trai ta hứa sẽ giúp ba cháu vượt ngục hay sao?”
“Không ạ. Công tố viên… nói rằng vụ án của ba cháu có gì đó không ổn. Một vụ án đáng nghi.”
“Không ổn. Vụ án.”
“Vâng, nghị sĩ. Công tố viên cho rằng… ba cháu có thể đã bị liên lụy oan uổng. Rằng người không đáng phải vào tù lại đang ở trong đó… Vì vậy, anh ấy muốn giúp đỡ…”
Ngay khoảnh khắc ấy, nghị sĩ Park đột nhiên trợn mắt. Một tiếng thở dài khẽ bật ra. Gương mặt ông ta trông hệt như một kẻ vừa phát hiện ra điều gì đó vô cùng thú vị.
“Là cháu sao.”
Nghị sĩ Park đột ngột ngả đầu ra sau, bật cười lớn.
Tiếng cười ấy vang vọng khắp không gian, nghe rợn người. Tiếng cười to đến mức khiến lũ chim đậu trên cành cây cũng hoảng sợ vỗ cánh bay đi.
Bàn tay Tae Ri đang đặt ngay ngắn trên đùi bỗng siết chặt lại.
Sau một hồi cười sảng khoái, nghị sĩ Park nhìn cô, đôi mắt vẫn còn ánh lên sự thích thú.
A, ra là vậy. Ra là vậy. Hóa ra không phải bây giờ. Con bé này đã làm lung lay nó từ lâu rồi. Từ khi nào nhỉ? Từ cái ngày nó đề nghị khoản tiền hòa giải sao? Hóa ra nó muốn có được con bé này. Vì vậy mới giở cái trò mèo đó. Giả vờ như đang hành động vì lợi ích của ta, nhưng thực chất mọi thứ đều là một trò đùa vì con bé này.
— Còn tiếp —
Huhu. Nữ 9 chuyển từ cái lồng này qua cái lồng khác. Nam9 chẳng thấy có chút hối cải gì cả
Truyện này bn chap vậy ad ơi, tình hình là còn ngược nhau nhiều quá, hoá giải kiểu gì đây 😭 Tác giả viết mấy đoạn nội tâm xung đột khá hay.