[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 67

Chương 67
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Thật tiếc, tôi không cảm thấy chút hứng thú nào với cô cả.”
Khoảnh khắc lơ là, Kim Jung Ha lại hứng trọn một cú đánh chí mạng. Câu nói ám chỉ rằng cô không có chút hấp dẫn về mặt tình dục với đối phương, một lời lẽ tồi tệ nhất có thể thốt ra giữa nam và nữ.
“Nếu không có hứng thì sẽ không thể cương, nếu không cương được thì sẽ không thể quan hệ, và nếu không thể quan hệ thì tôi sẽ phải tìm kiếm thứ đó ở nơi khác mà thôi…”
Nhận thấy rõ sự khinh bỉ trong mắt Kim Jung Ha, Park Chi Kyung bất kính đưa tay xuống dưới, siết lấy vạt áo trước của mình như muốn nhấn mạnh lời nói. Chính lúc đó, Kim Jung Ha đã hoàn toàn hiểu ra, thứ duy nhất đáng giá ở người đàn ông này chỉ là lớp vỏ hào nhoáng bên ngoài.
“Tôi nhớ là mình từng nói bản thân rất thích những hành động thể xác. Còn luật sư Kim Jung Ha, cô đã từng bảo rằng mình ghét những người đàn ông có quan hệ phức tạp. Tôi thực sự rất hoài nghi về cuộc hôn nhân này. Hay chẳng lẽ, chỉ mỗi tôi mới nhìn thấy rõ hồi kết của nó?”
Gác lại dáng vẻ côn đồ rẻ tiền, hắn nhanh chóng trở lại phong thái tao nhã, ngồi thẳng lưng như một tài phiệt thực thụ.
“Dù là hôn nhân chính trị đi chăng nữa, nếu cả hai bên đều không có ý định tiếp tục, thì mọi chuyện cũng sẽ rẽ sang một hướng khác. Chúng ta đều là những người bận rộn nên đừng mất thời gian nữa.”
Cài lại chiếc cúc áo khoác đã tháo trước đó, hắn đứng dậy và nở một nụ cười điềm nhiên.
“Dù cô viện cớ gì đi nữa, hãy là người chủ động kết thúc trước đi. Tôi sẵn lòng bị đá, miễn là khiến cô cảm thấy dễ chịu.”
Không để lại lời nào khác, hắn xoay người rời đi để lại Kim Jung Ha đứng đó, câm lặng chớp mắt.
‘Đừng kết hôn…’
Bước qua ánh nắng buổi chiều đượm hơi ấm của ai đó, từng bước từng bước rời khỏi văn phòng luật sư.
‘Sớm muộn gì anh cũng sẽ kết hôn thôi, nhưng bây giờ… bây giờ thì đừng. Tôi nghĩ mình không thích điều đó.’
Ánh mặt trời như ánh đèn sân khấu, thiêu đốt làn da, nhưng dù vậy, khóe môi hắn vẫn bất giác cong lên.
Lần cuối hắn gặp lại Kang Tae Ri, trời vẫn còn là mùa thu. Nhưng giờ đây, thời tiết đã trở nên lạnh hơn. Chỉ đơn giản là một mùa nữa đã trôi qua.
– Nghị sĩ Park, tốt nhất là ngài nên từ bỏ chuyện hôn nhân này đi.
Giọng nói đầy kích động của Kim Moo Gil lọt ra từ chiếc điện thoại. Ngồi trên ghế sau của chiếc sedan, nghị sĩ Park chậm rãi mở mắt, đưa điện thoại sang tai bên kia.
“Tự dưng lại nói thế là sao? Tôi nghe nói con trai cả của tôi đã đến gặp cô Kim Jung Ha để xin lỗi rồi mà? Chẳng lẽ, nó lại gây ra chuyện gì nữa sao?”
– Dường như công tố viên Park có người phụ nữ khác.
“Phụ nữ? Ý ông là sao?”
– Nếu ngay cả tôi còn không biết rõ, thì tôi hỏi ngài làm gì?
Giọng điệu đầy bực tức của Kim Moo Gil khiến nghị sĩ Park nghiến chặt răng. Tiếng răng siết vào nhau nghe rõ mồn một.
“Chủ tịch, ông gọi điện cho tôi là để gây gổ à?”
Cảm nhận được bầu không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, Kim Moo Gil điều chỉnh giọng nói, trở nên bình tĩnh hơn.
– Có phụ nữ cũng là chuyện bình thường thôi. Ở độ tuổi đó thì làm sao mà tránh khỏi được? Tôi đã gặp công tố viên Park, và cậu ta thực sự không phải người tầm thường. Nếu nói rằng cậu ta không có phụ nữ bên cạnh, mới là chuyện đáng ngạc nhiên. Tôi cũng không phải kẻ hẹp hòi. Nhưng điều khiến tôi khó chịu, nghị sĩ à, là việc chính ngài lại không biết đến sự tồn tại của người phụ nữ đó. Vì một người đàn bà mà không ai trong gia đình biết đến, con trai ngài định phá vỡ cuộc hôn nhân này, định bôi nhọ lời hứa giữa hai nhà sao? Ngài thấy điều đó có hợp lý không?
Park Sang Hyun! Park Sang Hyun! Park Sang Hyun!
Giọng nói của Kim Moo Gil ngày một dâng cao, trộn lẫn với những âm thanh khác.
Nghị sĩ Park thả lỏng quai hàm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay ông có lịch trình ghé thăm khu chợ địa phương để lắng nghe đời sống của dân chúng. Xung quanh chiếc sedan, người ủng hộ đã tụ tập, hò reo chào đón ông.
Lũ sâu bọ đáng ghét. Dù nghĩ vậy, ông ta vẫn mỉm cười đầy khoan dung với họ.
Trợ lý của ông đứng chờ sẵn, cẩn thận quan sát vị trí của các phóng viên. Khi nhận được ánh mắt ra hiệu, nghị sĩ Park kéo khóa áo khoác, mỉm cười vừa vặn trước ống kính.
“Chủ tịch, ông có vẻ hơi kích động rồi. Cứ để con trai tôi cho tôi lo, còn ông thì tận hưởng nốt ngày hôm nay đi. Nắng đẹp thế này cơ mà.”
Dứt lời, ông chấm dứt cuộc gọi, mở cửa xe bước xuống.
Trước những tràng pháo tay reo hò, ông lần lượt bắt tay từng người, ánh mắt luôn giao tiếp trực diện với họ, nở nụ cười đầy thiện cảm.
Góc nghiêng được điều chỉnh hoàn hảo để đảm bảo khuôn mặt ông lọt vào khung hình tốt nhất. Nhưng trong đầu ông chỉ tập trung vào một điều duy nhất.
Điều, hay đúng hơn là người, đang làm lung lay con trai mình lúc này.
***
“Con yêu ơi, bộ này thế nào nhỉ? Con thấy ta mặc thế này có ổn hơn không?”
Còn hai tiếng nữa là đến buổi tiệc tối cùng các cặp đôi khác, vậy mà Gong Yoon Seon vẫn thay hết bộ này đến bộ khác, liên tục hỏi ý kiến Tae Ri. Vốn dĩ, bà ấy rất biết cách ăn mặc, bộ nào khoác lên cũng đều toát ra thần thái sang trọng. Nhìn cảnh tượng đó, Tae Ri bỗng nhớ đến Seo Jung Eun. Ngày trước, mẹ cô cũng từng có sự thanh lịch và nhàn nhã như thế này.
“Ta có nên khoác thêm chiếc khăn choàng này không nhỉ? Nhưng thế này có hơi quá không? Ta muốn tạo cảm giác chỉnh chu mà không quá cầu kỳ.”
Vừa khoác chiếc áo choàng kẻ caro bằng cashmere lên vai, Gong Yoon Seon vừa xoay một vòng. Nhìn cảnh đó, Tae Ri chỉ bật cười nhẹ.
“Dì rất đẹp ạ. Rất hợp với dì đấy.”
“Trời ơi, con yêu ơi! Đừng chỉ khen chung chung vậy chứ, góp ý chút đi nào!”
“Nhưng mà, thật sự bộ nào cũng hợp với dì mà.”
“Cũng đúng nhỉ? Dù sao ta cũng có dáng người đẹp mà.”
“Vâng ạ.”
“Ôi trời, cái đứa đáng yêu này.”
Chết tiệt, không chịu nổi nữa rồi!. Tiếng hét bất ngờ của Park Si Hyun khiến Tae Ri khẽ giật mình. Từ sau khi biết được bí mật bẩn thỉu của cậu, cô không còn giấu nổi sự khó chịu mỗi khi nhìn thấy cậu ta nữa. Thế này thì thà tránh mặt còn hơn.
Trong lúc Tae Ri rón rén lùi ra sau, Park Si Hyun và Gong Yoon Seon lại tiếp tục cuộc đấu khẩu thường ngày.
“Mẹ à! Vừa vừa phải phải thôi chứ! Mẹ tính giữ con nhỏ đó lại đến bao giờ nữa? Không thấy cậu ta đang khó xử à?”
“Mẹ bảo mày đừng gọi bé cưng của mẹ là ‘con nhỏ đó’ rồi mà!”
“Chính mẹ cũng vừa gọi cậu ta là ‘con nhỏ’ còn gì! Con nghe hết đấy nhá!”
“Thằng nhóc này, mẹ với mày giống nhau à?”
“Khác chỗ nào chứ?!”
“Mày nói thì hỗn láo, còn mẹ nói là vì yêu thương! Ngữ điệu khác nhau, khác hoàn toàn!”
“Làm quái gì có khác?!”
“Trời ạ, cái thằng ngu này, mẹ mày tức chết mất!”
Dạo này Park Si Hyun đang tập luyện cơ bắp nên ăn kiêng nghiêm ngặt, vậy mà bị Gong Yoon Seon đánh một cú vào gáy vẫn bình thản hút nốt cốc protein shake như thể đang uống nước. Cậu ta vừa xoa xoa gáy, vừa liếc thấy Tae Ri đang lùi dần ra xa, lập tức nhíu mày đầy khó chịu.
“Này, Kang Tae Ri. Nói chuyện chút đi. Có chuyện cực kỳ quan trọng đấy.”
Cậu ta hút nốt giọt cuối cùng trong cốc, rồi khẽ hất cằm ra hiệu bảo Tae Ri đi theo.
Gì đây? Ngay khi bước vào ban công, Tae Ri đã thấy Park Si Hyun đứng đó, hai tay chống ngang hông, mắt dán chặt vào khu vườn rộng lớn. Vừa nhận ra cô, cậu ta đột ngột quay phắt lại, sải một bước dài đứng chắn ngay trước mặt Tae Ri, rồi gằn giọng hỏi.
“Cậu… mẹ nó, rốt cuộc cậu là cái quái gì vậy?”
“Gì là gì?”
Ngày trước, chắc chắn cô sẽ hoảng sợ mà lùi lại. Dù gì thì Park Si Hyun cũng cao lớn hơn cô mấy cái đầu, đã thế còn đang tỏ ra hung hăng. Nhưng bây giờ thì không. Lạ thay, cô chẳng thấy sợ chút nào.
Chắc là do đã đối mặt với Park Chi Kyung quá nhiều rồi, nên mấy trò đe dọa kiểu này đối với cô chẳng còn đáng sợ nữa. Tae Ri bất giác bật cười. Cũng có lẽ, một phần là nhờ cậu ta đã giúp cô không ít lần.
“Sống cùng một nhà mà cậu cứ né tránh tôi mãi là sao? Tưởng tôi không biết chắc?”
Lý do á? Còn phải hỏi? Vì cậu là một thằng khốn nạn chứ sao. Cô định đáp vậy nhưng rồi lại thôi. Dù gì cũng không muốn khiến anh em họ bất hòa.
“Ai né tránh ai chứ.”
“Cậu đó, con nhỏ kia, chính cậu!”
“Không có đâu. Cậu hiểu lầm rồi, Si Hyun à. Tôi chưa từng tránh mặt cậu.”
“Hiểu lầm cái quái gì?! Tưởng tôi ngu à?! Mấy hôm nay, mỗi lần tôi xuất hiện là cậu trốn đi mất, vừa thấy mặt tôi là nhăn nhó như thể thấy sâu bọ vậy! Cậu có ý thức được không hả?!”
“Tôi á?”
— Còn tiếp —
Huhu. Nữ 9 chuyển từ cái lồng này qua cái lồng khác. Nam9 chẳng thấy có chút hối cải gì cả
Truyện này bn chap vậy ad ơi, tình hình là còn ngược nhau nhiều quá, hoá giải kiểu gì đây 😭 Tác giả viết mấy đoạn nội tâm xung đột khá hay.