[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 63

Chương 63
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Cô bối rối. Bởi vì người đàn ông này lúc nào cũng có quan điểm kỳ quặc, cô nghĩ dù có níu lấy ống quần hắn van xin cũng chẳng được hắn nghe theo. Thế mà, hắn lại làm vậy một cách dễ dàng…
Khi đầu óc Tae Ri còn đang quay cuồng với những suy nghĩ hỗn loạn, một câu hỏi bất ngờ vang lên, càng khiến cô thêm rối bời.
“Ước mơ của em là gì?”
“…Ước mơ?”
Tae Ri chớp mắt như thể vừa nghe thấy điều gì đó khó hiểu, và Park Chi Kyung tận dụng vẻ mặt đó như món nhắm, khẽ nghiêng ly rượu. Chất lỏng màu hổ phách còn lại trong ly trượt dọc cổ họng hắn, rõ ràng đến mức cô có thể thấy từng ngụm rượu chảy xuống.
“Kang Tae Ri, 24 tuổi. Tôi chỉ biết từng đó thôi.”
Hắn thở dài một cách có vẻ cố ý rồi nói tiếp.
“Món ăn yêu thích… là bánh gạo cay, đúng không?”
Hắn vốn không phải kiểu người dễ say chỉ vì vài ly rượu vớ vẩn, nhưng ánh mắt mệt mỏi khi nhìn cô từ từ gần lại khiến cô cảm thấy như hắn đang thực sự say.
“Tôi… chẳng có ước mơ gì cả.”
“Còn bây giờ thì sao. Có không?”
“Quên hết mọi thứ và sống như trước đây. Xóa sạch tất cả và quay lại như ngày xưa.”
Câu trả lời dứt khoát, không chút do dự ấy khiến không khí như lạnh buốt. Park Chi Kyung nheo mắt, đặt ly rượu đã cạn sạch xuống bàn.
Bộp. Tiếng ly chạm mặt bàn vang vọng khắp căn phòng khách sạn tĩnh lặng.
“…Còn anh thì sao?”
“Tôi à, để xem.”
Hắn đáp lại một cách cộc lốc, rồi bất ngờ túm lấy cằm Tae Ri, nhét hai ngón tay vào giữa đôi môi cô. Ưm! Ngón trỏ và ngón giữa của hắn xâm nhập một cách thô bạo, khuấy đảo bên trong miệng cô mà chẳng chút khách sáo.
“Ưm… ư…”
Nếu cô phản kháng, hắn sẽ chẳng ngần ngại mà rút lưỡi cô ra ngay lập tức. Vì thế, cô chỉ biết ngoan ngoãn để hắn làm gì thì làm. Chỉ khác về kích thước, nhưng hành động của hắn lúc này chẳng khác nào khi hắn dùng thứ kia để đâm vào miệng cô, hoàn toàn không có chút dịu dàng. Hơi thở trở nên gấp gáp, các ngón chân cô co rúm lại.
“Tae Ri à. Khi nhìn em, tôi thấy tâm trạng mình lúc thì tốt, lúc thì tệ.”
“A…”
Khi Tae Ri không thể chịu đựng thêm, cô dùng lưỡi đẩy tay hắn ra, cố gắng vùng vẫy, nhưng mỗi lần như vậy, hắn lại càng xâm phạm sâu hơn như thể đang trừng phạt cô.
“Tôi đã chấp nhận thiệt thòi để tự tay cắt đứt dây xích của em, vậy mà em chỉ có thế này thôi sao? Nhận lấy một cách ngon lành đi.”
Ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn cô từ trên cao, khiến cô cảm thấy đầu gối như muốn khuỵu xuống. Đúng lúc đó, hắn chậm rãi lật lưỡi, thốt ra từng từ rõ ràng.
“Tôi muốn sống với em, như bây giờ.”
Cô nhận ra đây là câu trả lời muộn màng cho câu hỏi của mình. Nhưng… câu hỏi đó là gì nhỉ?
Vì hành động thô bạo của hắn, ký ức về câu hỏi ấy đã tan biến hoàn toàn khỏi đầu cô.
Trong lúc Tae Ri ngơ ngác, người đàn ông rút ngón tay ra khỏi miệng cô, rồi hạ tay xuống kéo chiếc áo choàng tắm Tae Ri đang mặc sang một bên. Ah, ngay khi Tae Ri hoàn hồn thì hai ngón tay đã luồn vào bên trong chiếc quần lót của cô, tìm đến chỗ đó và đâm mạnh vào không thương tiếc.
“A, a! Mạnh quá, đau, đau quá…”
Tae Ri theo phản xạ nắm chặt lấy vai hắn và lắc đầu lia lịa. Park Chi Kyung nhìn chằm chằm vào bộ dạng đau khổ của Tae Ri như thể đang tận hưởng nó, rồi chẳng mấy chốc bật cười và bắt đầu di chuyển các ngón tay một cách nhẹ nhàng hơn.
“Làm thế này thì đau, làm thế kia thì mạnh, làm thế nọ thì khó chịu, tóm lại là khó tính nhất trên đời.”
Những động tác tay mạnh mẽ dần trở nên nhịp nhàng hơn, đảo quanh thành âm đạo, và Tae Ri cảm thấy một cảm giác kỳ lạ mỗi khi ngón tay hắn cào xé thành âm đạo của cô một cách kỳ quái.
Hắn không làm bất cứ hành động nào khác, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô từ khoảng cách như thể sắp hôn, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy giữa hai chân mình ướt đẫm đến mức ngứa ngáy. Chắc hẳn hắn cũng cảm nhận được rằng hôm nay cô dễ bị ướt hơn bình thường, và hắn đã mỉm cười. Đó là một khuôn mặt đầy mãn nguyện.
“Có muốn tôi liếm cho em không?”
“Đừng, đừng làm thế.”
“Dang hai chân ra đi. Tôi sẽ liếm.”
Như thể ngay từ đầu hắn không có ý định nghe theo ý kiến của Tae Ri, hắn đặt Tae Ri ngồi lên chiếc ghế mà hắn đang ngồi, rồi đột ngột cúi người xuống.
Hắn dùng tay nắm lấy đầu gối của Tae Ri và dang rộng chúng sang hai bên, kéo chiếc quần lót của cô xuống tận cẳng chân ngay lập tức rồi chui vào giữa hai chân cô.
“…!”
Tae Ri giật mình kinh ngạc và nhanh chóng khép hai chân lại, nhưng hắn đã dễ dàng dùng một lực không giống như của người thường để tách hai đầu gối của Tae Ri ra. Lúc nào cũng vậy. Trước mặt hắn, hai chân cô luôn dễ dàng bị dang ra.
Cô rùng mình trước cảm giác đầu mũi cao vút của người đàn ông vùi mặt vào chỗ kín và chạm vào âm hộ của cô.
Gương mặt người đàn ông nhìn từ trên xuống hôm nay trông càng thêm góc cạnh. Đặc biệt là phần mũi bóng loáng phản chiếu ánh sáng.
Lưỡi hắn lướt rộng khắp âm hộ cô một lần rồi chẳng mấy chốc chiếc lưỡi sắc nhọn đã tìm đến chỗ đó và bắt đầu đâm vào, tạo ra những âm thanh ‘chậc chậc’. Cô cảm thấy có gì đó trào ra từ bên dưới, và mỗi khi như vậy, hắn lại không ngừng liếm láp.
Cô muốn bịt kín tai mình trước những âm thanh dâm loạn mà họ tạo ra như thể đang hòa nhịp với nhau.
“A, ưm! Ông, ông già… A, đừng, đừng làm thế này… Lạ, lạ quá…”
Khi cô nắm lấy tóc hắn bằng bàn tay băng bó, hắn ngẩng đôi mắt dài lên nhìn cô trong khi tóc bị túm lấy.
Hắn nhìn cô như thể đang xem xét kỹ lưỡng phản ứng của cô, và dùng đầu lưỡi đâm sâu hơn vào chỗ đó. Chậc, chậc, chậc. Gương mặt hắn di chuyển theo nhịp điệu giữa hai chân cô trông thật dâm đãng nhất trên đời.
“Ông già, hức, thế này thì, không thích… không thích.”
“Vậy em thích gì? Em phải nói cho tôi biết thì tôi mới làm điều tốt cho em chứ.”
“Không có gì, không có thứ gì như vậy…”
“Hình như em thích hôn thì phải…”
Hắn lẩm bẩm những lời nói cuối cùng không rõ ràng rồi rút lưỡi ra khỏi chỗ đó, để lại một vệt chất lỏng dính nhớp kéo dài như một đường ray. Đôi môi đang cười ranh mãnh của hắn bóng loáng vì chất lỏng của cô.
Cô chưa uống một giọt rượu nào mà đột nhiên cảm thấy hai má nóng bừng. Tầm nhìn của cô mờ đi vì hắn lấp đầy nó, và đầu óc cô choáng váng.
“Đưa lưỡi ra đây.”
Không cho cô kịp trả lời, hắn nắm lấy cánh tay cô và kéo mạnh xuống. Cơ thể cô chênh vênh trên ghế. Không bỏ lỡ khoảnh khắc đó, hắn túm lấy gáy cô, nghiêng đầu theo đường chéo và tiến lại gần, rồi giữ môi cô.
“…Ưm!”
Khi hắn đột ngột đứng thẳng người trong khi vẫn hôn, cô ngửa đầu ra sau và bị hắn treo lủng lẳng. Cô nghĩ rằng cảnh tượng đó trông giống như một cây cổ thụ và một con ve sầu.
Dễ dàng nâng cô dậy, hắn luồn lưỡi vào khoảng trống giữa môi cô đang chạm nhau. Lưỡi hắn vừa mới khuấy đảo chỗ đó giờ lại khuấy đảo môi cô.
Môi của Kang Tae Ri quá nhỏ để có thể nhận hết lưỡi của Park Chi Kyung. Vì vậy, lưỡi của Park Chi Kyung bị bật ra khỏi đôi môi nhỏ bé của cô và hôn một cách ngấu nghiến như thể nuốt chửng cả chiếc mũi nhỏ nhắn của Tae Ri.
Mọi thứ của Park Chi Kyung đều lớn, và mọi thứ của Kang Tae Ri đều nhỏ. Vì vậy, những hành động mà Park Chi Kyung làm thật khó khăn đối với Kang Tae Ri, và Park Chi Kyung cảm thấy Kang Tae Ri thật khó khăn.
“Ha, hức…”
Trước cuộc tấn công không cho cô một chút thời gian thở nào, cuối cùng người buông môi trước là Tae Ri.
Không cho Tae Ri một chút thời gian rảnh rỗi nào, hắn ngay lập tức úp cô xuống quầy bar, đứng phía sau Tae Ri và kéo chiếc áo choàng tắm sang một bên.
“Anh định làm, ngay, ở đây sao?”
Tae Ri thở hổn hển từng cơn và khó khăn lắm mới quay đầu lại hỏi hắn. Hắn nhìn Tae Ri với ánh mắt kiêu ngạo, nắm lấy cái trụ đang dồn máu và xoa xoa vài lần rồi lẩm bẩm.
“Phải. Tôi định làm ngay ở đây.”
Rút sợi dây áo choàng tắm ra, hắn đột nhiên bắt đầu trói hai cổ tay của Tae Ri ra phía sau như thể muốn trói cô lại. Cảm giác sợ hãi ập đến khiến Tae Ri lắc đầu với khuôn mặt kinh hãi.
“Ô, ông già, tôi không thích thế này, tôi không thích! Lạ quá! Cởi ra! Làm bình thường… Nha? Chúng ta làm gì đó bình thường đi…”
“Làm gì bình thường nhỉ? Chịch nhau ở phía sau trên giường à?”
Hắn cười chế giễu và thổi nhẹ hơi thở lên những sợi tóc đang lướt trên trán cô. Cô biết từ biểu cảm lạnh lùng và chìm đắm đó rằng tâm trạng của Park Chi Kyung lại một lần nữa trở nên tồi tệ hơn.
Không biết từ khi nào mà tâm trạng của hắn trở nên tồi tệ. Là ở nhà hàng sao, trong thang máy sao, hay là từ khi cô không mút ngón tay cho hắn đàng hoàng?
— Còn tiếp —