[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 62

Chương 62
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Ánh mắt hắn sắc lạnh đến mức chẳng có gì lạ nếu ngay lập tức buông tay ra và tát thẳng vào mặt cô.
“Em đang định làm gì với tôi đây?”
“Tôi nói rồi mà. Tôi tò mò về anh.”
“Không phải vậy đâu, em yêu. Không phải thế.”
Hắn dứt khoát lắc đầu, rồi nghiêng người về phía bàn. Hắn vẫn chưa buông tay khỏi vòng tay khoanh trước ngực, như thể đang tự kiềm chế để không vung tay về phía cô. Giọng nói hắn vang lên lạnh lẽo, môi cong lên thành một nụ cười nhạt nhẽo.
“Thích ăn món gì? Sở thích là gì? Hồi nhỏ mơ ước trở thành gì? Bình thường nếu muốn biết về ai thì người ta hỏi mấy câu như thế, chứ không phải những câu vớ vẩn như em vừa hỏi.”
“Không phải như thế.”
“Rồi, để tôi trả lời từng câu nhé. Cái kim tiêm đó là thuốc epinephrine. Cần thiết để ngăn chặn sốc phản vệ. Nếu không tiêm kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Thế đấy. Em muốn biết nghiêm trọng cỡ nào à? Vậy mang lại đây mà thử xem. Tiêm bao nhiêu thì thằng này mới ngừng thở nhỉ, chắc giờ em đang tò mò nhất chuyện đó chứ gì.”
“Anh…”
“Mang lại đây đi. Thứ em đưa, tôi sẽ tiêm hết.”
“Không phải ý đó mà.”
“Không phải ý đó? Thế sao lại tò mò mấy thứ như vậy. Chính em là người mong tôi chết nên mới bỏ trốn. Chính em là người mong tôi chết nên mới ngồi đây moi móc thông tin!”
“Anh!”
“Ăn đi. Trước khi tôi nhét thẳng vào họng em.”
Tae Ri mím chặt môi, khuôn mặt đầy cay đắng. Tại sao cuộc nói chuyện giữa họ luôn kết thúc như thế này? Tại sao lúc nào cũng phải là một kết thúc tệ hại?
Dù đã quen với chuyện này, nhưng lần này, cô cảm giác như có thứ gì đó sắc nhọn đang cứa vào tim mình.
Không thể kìm nén cơn đau đó, Tae Ri cuối cùng ném mạnh chiếc nĩa xuống bàn rồi đứng bật dậy. Đôi mắt sắc như dao của hắn chầm chậm ngước lên nhìn cô.
“Tôi đã nói là tâm trạng tôi đang rất tốt mà.”
Tae Ri nhìn gương mặt như thể đang rơi vào tuyệt vọng của hắn một lúc lâu rồi đáp lại.
“Tôi thì bây giờ cảm thấy tệ lắm. Gặp lại sau.”
“Ngồi xuống.”
“Đừng ra lệnh cho tôi.”
Tae Ri cầm lấy áo khoác, quay lưng lại với hắn. Cô bước nhanh ra khỏi đó gần như chạy trốn.
Vừa ra khỏi nhà hàng, cô lập tức bấm nút thang máy. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc thang máy sang trọng không có bảng hiển thị số tầng.
Cô chỉ thấy chán ghét mối quan hệ mà đến một cuộc trò chuyện bình thường cũng không thể có nổi này. Cô chỉ mong nó kết thúc thật nhanh.
Không hiểu vì lý do gì, khóe mắt cô cứ đỏ lên và sống mũi cay xè đến mức muốn khóc.
Ding. Thang máy vừa đến, cánh cửa mở toang trước mặt cô. Tae Ri bước vào bên trong và nhấn nút đóng cửa liên tục. Cô biết hắn sẽ không đuổi theo, nhưng lòng vẫn không khỏi thấp thỏm.
Ngay khi cánh cửa thang máy gần đóng lại, âm thanh của những bước chân nhanh chóng vang lên, rồi một bàn chân xen vào khe cửa hẹp.
Rầm! Cánh cửa thang máy gần như khép lại lập tức mở ra trở lại do cảm biến.
Bước vào bên trong không ai khác ngoài Park Chi Kyung. Có vẻ hắn vội vã đến mức còn chưa kịp mặc lại áo vest.
Không khí lạnh lẽo theo hắn tràn vào thang máy. Hắn đứng cạnh cô, xóa nút bấm tầng trệt mà cô vừa nhấn, rồi ấn nút lên tầng 17, nơi cả hai từng đến vài lần.
Tae Ri đưa tay lên lau khóe mắt cay xè, giọng khàn khàn mệt mỏi vang lên.
“Tôi muốn về nhà. Giờ tôi không muốn lên đó.”
Khi cô với tay định nhấn lại nút tầng trệt, Park Chi Kyung bất ngờ túm chặt cổ tay cô. “A!” Tae Ri nhăn mặt vì lực siết mạnh, trừng mắt nhìn hắn, nhưng ánh mắt hắn còn dữ tợn hơn, như thể muốn bẻ gãy cổ cô ngay lập tức.
“Em hoàn toàn không hiểu tình hình rồi, đúng không?”
Hắn dựng thẳng người, buông cổ tay cô ra như vứt bỏ thứ gì đó vô giá trị.
“Em từ khi nào được phép mở chân dưới tôi theo tâm trạng của mình hả?”
Hắn đút tay vào túi quần, từng bước tiến lại gần, chiếm lấy không gian của cô một cách tự nhiên và thô bạo.
Tae Ri phản xạ lùi lại, nhưng hắn chẳng hề bận tâm, tiếp tục tiến thêm một bước.
Cô giật mình lùi về phía sau, đến khi lưng đập vào bức tường thang máy.
Lúc này cô mới nhận ra mình không còn đường lùi nữa. Park Chi Kyung vẫn giữ tay trong túi quần, áp sát người cô. Như thế vẫn chưa đủ, hắn còn nhấc đầu gối lên, cọ xát vào phần nhạy cảm của cô qua lớp vải. Đúng là đồ cặn bã.
“Dù em thấy vui hay thấy tệ, nếu tôi bảo mở chân ra thì em phải mở. Thế nên đừng có chọc tức tôi nữa, lên trên đi.”
“Sao hôm đó anh không chết quách đi cho rồi?”
Park Chi Kyung khẽ bật cười. Hắn nghiêng đầu, giọng nói đầy giễu cợt.
“Cứ chọc đi, xem em được lợi gì. Lên trên rồi xem em làm gì được tôi. Em nghĩ mình chịu nổi không?”
Chỉ vài câu ngắn ngủi, hắn đã dễ dàng áp đảo và đè bẹp cô. Lúc nào cũng vậy.
Tae Ri suy nghĩ.
Có lẽ, mình không phải vì tò mò về người đàn ông này. Có lẽ, mình chỉ muốn hắn chết. Có lẽ, trong đầu mình chỉ toàn nghĩ đến việc làm sao để hắn biến mất. Nên đúng như hắn nói, những câu hỏi mình đặt ra toàn là mấy chuyện vớ vẩn.
Cảm giác oán hận với hắn trào lên. Nỗi oán hận lớn đến mức như muốn thổi bùng lồng ngực nhỏ bé của cô, giống như một đứa trẻ nũng nịu vòi vĩnh. Đôi mắt đẫm lệ, cô ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm và nói.
“Từ giờ anh nên cẩn thận đi. Cẩn thận với tất cả những gì anh uống và ăn. Ai biết được, có khi tôi sẽ thực sự nảy sinh ý định độc ác đấy.”
Trên gương mặt cứng rắn của hắn, vết nứt mong manh cũng chỉ tồn tại trong chốc lát.
“Em làm tôi lúc nào cũng cảm thấy…”
Khóe miệng hắn cong lên một cách lệch lạc, ngón tay dài gõ nhẹ lên sống mũi Tae Ri, rồi thản nhiên bật cười.
“Con bé này đúng là hỗn láo thật.”
Vừa vào phòng, tưởng rằng Park Chi Kyung sẽ lập tức lột đồ cô ra rồi lao vào cắn xé, nhưng bất ngờ thay, hắn lại đi thẳng vào phòng tắm để tắm rửa.
Khoác áo choàng tắm bước ra, hắn mang theo một chai rượu từ đâu đó và ngồi xuống bên quầy bar nhỏ trong phòng, hất cằm lạnh nhạt ra hiệu bảo Tae Ri cũng vào tắm.
Khi Tae Ri tắm xong bước ra, Park Chi Kyung vẫn đang uống không ngừng thứ rượu trông đã thấy độc hại.
Một tay cầm ly rượu, tay kia cầm điếu thuốc… Gương mặt hắn đầy vẻ buông thả, liên tục hút thuốc rồi lại nốc rượu. Mọi hành động có hại cho cơ thể mà hắn có thể làm ở đây, hắn đều không bỏ sót.
Khoác trên người chiếc áo choàng tắm giống hệt hắn với logo khách sạn, Tae Ri ngồi trên chiếc sofa cách hắn một khoảng vừa phải, lặng lẽ nhìn sang phía hắn. Khung cảnh đêm ngoài kia rất đẹp, nhưng cô chẳng buồn ngó ngàng.
“Tae Ri à.”
“Vâng.”
“Em đến đây để nghỉ ngơi à?”
Park Chi Kyung vừa nói với giọng mỉa mai, vừa tháo nút áo choàng, kéo lệch sang một bên, rồi dụi điếu thuốc vào gạt tàn. Trước mặt hắn là hàng loạt mẩu tàn thuốc đã gãy gập.
“Chẳng phải giờ em cũng nên tự biết mà trèo lên rồi sao?”
Hắn xoay chiếc ghế bar, ngồi đối diện với Tae Ri, ngón tay ngoắc ngoắc ra hiệu cho cô.
Khi Tae Ri đứng dậy, hắn vỗ nhẹ lên đùi trái mình, ra hiệu bảo cô ngồi xuống.
Cô ngoan ngoãn ngồi lên đùi hắn, và ngay lập tức hắn vòng tay ôm lấy eo cô. Động tác và nhiệt độ từ bàn tay hắn vô tình ấm áp đến mức khiến Tae Ri phải nuốt nước bọt.
“Chuyện này có gì đáng yêu đâu mà tôi lại…”
Hắn lẩm bẩm với gương mặt vô cảm, rồi bất ngờ ném chiếc điện thoại vào xô đá. Sau đó, hắn nghiêng chai rượu, đổ ào ạt vào đó.
Chiếc điện thoại không có chức năng chống nước nhanh chóng bị ngập hoàn toàn trong rượu, ánh sáng phát ra từ màn hình lập lòe rồi tắt ngúm trong làn chất lỏng đen đặc.
“Anh… chẳng lẽ cái này là…”
“Nếu biết rồi thì cười lên đi em yêu.”
— Còn tiếp —