[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 61

Chương 61
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, khiến cơ thể Tae Ri tràn ngập một cảm giác căng thẳng khác hẳn lúc trước.
Park Chi Kyung cất giọng chậm rãi, từng từ như được nhấn mạnh, như muốn cô phải nghe thật rõ.
“Đừng để bị thương, Tae Ri à. Tôi sẽ bực đấy.”
Giọng nói ấy không chỉ vang lên bên tai mà còn giáng thẳng vào tâm trí cô. Trái ngược với ánh mắt bối rối, lay động của Tae Ri thì đôi mắt của Park Chi Kyung lại bình thản, không một gợn sóng.
“Tôi sẽ đợi trên xe, dọn đồ rồi ra đi.”
“…Sao vậy?”
“Hẹn hò.”
Ném lại lời đáp ngắn gọn, hắn bước qua cô và tiếp tục đi xuống cầu thang. Tae Ri cắn chặt môi dưới, ánh mắt hạ xuống.
Cô lặng lẽ nhìn cổ tay mình, nơi vừa bị hắn nắm lấy.
Cổ tay nóng rát như bị bỏng, nhưng cảm giác đó không giống đau đớn. Nó hoàn toàn không phải là nỗi đau.
***
Ngay khi làm thủ tục nhận phòng xong, hắn tưởng chừng sẽ lập tức lên phòng, nhưng bất ngờ lại dẫn cô vào nhà hàng trong khách sạn.
Có vẻ hắn đã đặt bàn trước, bởi khi hắn vừa nhắc tên Park Chi Kyung, cô phục vụ liền dẫn họ đến một chỗ ngồi riêng tư. Sau khi nói sẽ nhanh chóng dọn đồ ăn rồi cô ta mới rời đi.
Hắn cởi áo vest, ném lên chiếc ghế trống bên cạnh rồi mới ngồi xuống. Lúc này Tae Ri mới lúng túng kéo ghế ngồi đối diện hắn.
“Lên thẳng phòng luôn đi, ăn uống gì chứ.”
Trước giọng điệu không mấy vui vẻ của Tae Ri, Park Chi Kyung vừa nhấp một ngụm nước có ga do cô phục vụ mang ra, vừa bật cười rồi mỉa mai hỏi lại.
“Lên thẳng phòng rồi làm gì? Quan hệ à?”
“Không phải như thế.”
“Nhóc con, làm chuyện đó cũng cần sức lực chứ. Ăn chút rồi làm tiếp đi? Đây là bữa đầu tiên của tôi đấy.”
“Sao giờ… anh vẫn chưa ăn gì à?”
“Còn em sao lại bị thương?”
Có rất nhiều lý do khiến hắn thất thần, nhưng nguyên nhân chính là chiếc điện thoại sao chép. Không biết nên trả lời thế nào, cô chỉ chớp mắt nhìn hắn. Nhưng hắn đã lên tiếng trước.
“Là tại tôi à?”
“…Vâng.”
“Ừ. Tôi cũng vì em đấy.”
Tae Ri hơi há miệng, nhìn hắn chằm chằm. Hắn cũng nghiêng ly, chạm ánh mắt với cô.
Khi cả hai đang trao nhau ánh mắt bối rối trong bầu không khí kỳ lạ ấy, cánh cửa bỗng mở ra kèm theo tiếng gõ cửa, cô phục vụ mang rượu vang vào.
“Xin lỗi, về chai rượu này—”
“Tôi muốn cô ra ngoài. Chúng tôi đang bàn chuyện quan trọng.”
Cô phục vụ định giải thích về chai rượu nhưng trước động tác tay lạnh nhạt của Park Chi Kyung, cô ta lập tức im lặng. Có vẻ đã quen với việc này, cô ta đặt chai rượu lên bàn, cúi đầu chào rồi rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Không gian lại trở về chỉ còn hai người, nhưng giữa họ không còn lời nói mà là sự im lặng quen thuộc.
Park Chi Kyung rót rượu vang đỏ vào ly thủy tinh, còn Tae Ri quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Khung cảnh bên ngoài nhìn từ nhà hàng không mấy đẹp đẽ. Cô nhìn thành phố Seoul lạnh lẽo với ánh mắt rối bời.
‘Tôi cũng vì em đấy.’
Câu nói đó cứ vang vọng mãi trong lòng cô.
Bàn ăn trống trơn giờ đã đầy ắp món ăn. Bít tết, cơm, mì, salad, tráng miệng. Đủ cho hai người ăn một bữa no nê.
“Ăn nhiều vào.”
Hắn mở khăn ăn, thả lên đùi rồi cầm dao nĩa, cắt bít tết một cách lịch thiệp.
Tae Ri thuận tay phải nhưng lại bị thương ở tay đó, nên cô lúng túng cầm nĩa bằng tay trái. Nhìn cô lóng ngóng trộn salad, Park Chi Kyung đặt dao nĩa xuống, cầm lấy nĩa salad của mình. Hắn trộn vài lần rau và trái cây rồi bất ngờ làm một hành động khó hiểu.
“A.”
Hắn xiên một miếng rau diếp và cà chua tươi ngon rồi bất ngờ đưa tới trước miệng cô, như muốn tự tay đút cho cô ăn.
Chuyện này chẳng phải chỉ làm với người thân thiết sao? Tae Ri phản xạ đóng chặt miệng, lắc đầu. Park Chi Kyung bật cười, mỉa mai như thể đang thở.
“Đã là mối quan hệ thân mật như thế rồi mà còn khách sáo vậy à? Làm chút hành động dễ thương đi. Như thế tôi mới vui vẻ nghe lời em chứ?”
“Tôi đã nhờ anh chuyện gì đâu?”
“Rồi sẽ nhờ thôi.”
Hắn lục lọi túi áo vest, lấy ra một chiếc điện thoại và ném lên bàn. Đó là chiếc điện thoại sao chép mà hắn đã cho cô xem vào buổi sáng.
Tae Ri giật mình hai lần.
Một lần vì hắn dường như nhìn thấu lòng cô, lần nữa vì cái cách hắn làm chuyện phi pháp nhưng lại hành xử như thể đang ban ơn.
“Ăn ngon vào. Rồi tôi sẽ xử lý cái này cho.”
“Không phải xử lý mà… anh phải hủy nó mới đúng chứ. Anh là công tố viên mà?”
“Bọn hiểu rõ luật thường không tuân thủ luật đâu. Đặc biệt là tôi, nổi tiếng lắm.”
Đúng là thằng điên, tưởng gì mà khoe. Nghĩ vậy nhưng Tae Ri vẫn ngoan ngoãn há miệng. Việc quan trọng trước mắt là phải làm cho hắn hủy cái điện thoại sao chép kia.
Chiếc nĩa lạnh ngắt không chút do dự đưa vào miệng cô. Tae Ri nhai rau tươi trên đầu lưỡi. Sau khi đút cho cô vài miếng salad nữa, hắn đặt nĩa xuống và tiếp tục cắt bít tết.
Hắn xiên một miếng thịt nhỏ rồi lại đưa lên trước mặt cô. Có vẻ lần này cũng định đút cho cô ăn.
Tae Ri ngoan ngoãn há miệng, và ánh mắt đen láy của hắn khi đút miếng thịt đầy nước vào miệng cô lộ rõ vẻ gợi cảm trần trụi.
“Ngon không?”
“…Vâng.”
“Lần này muốn ăn gì?”
Giọng nói của hắn khác với thường ngày, không có vẻ mỉa mai mà như ngập tràn khoái cảm. Tae Ri đáp “Mì Ý dầu oliu.” Hắn nhắc lại “Mì Ý dầu oliu à.” rồi xoay nĩa trong đĩa theo chiều kim đồng hồ, vừa làm vừa nói.
“Ở Ý, khi ăn spaghetti người ta không dùng muỗng. Thay vào đó xoay nĩa theo chiều kim đồng hồ. Người ta tin rằng xoay như vậy sẽ mang lại may mắn.”
“À, vâng.”
Dù không phải chuyện luật pháp, nhưng nghe hắn nói những điều bình thường như vậy, Tae Ri lại cảm thấy như đang nghe chuyện khó hiểu. Những câu chuyện bình thường từ miệng Park Chi Kyung khiến cô không quen nổi. Ngược lại, nếu hắn nói về mấy đề tài lệch lạc như tiệc tình dục tập thể, có khi cô còn thấy dễ chịu hơn.
Nhưng có lẽ đây là cơ hội. Cô có nhiều điều muốn hỏi hắn, có quá nhiều điều thắc mắc. Cảm giác như Park Chi Kyung lúc này sẽ trả lời mọi câu hỏi một cách nghiêm túc, nên cô mở miệng sau một hồi do dự.
“Anh có dị ứng… chỉ với đậu phộng thôi sao?”
Khi đang đút miếng thịt vào miệng, hắn quay sang nhìn cô. Vừa nhai thức ăn bằng chiếc cằm rắn rỏi, hắn vừa nhìn cô chằm chằm. Đôi mắt đó khiến cô không thể đoán được hành động tiếp theo của hắn là gì.
Keng. Đột nhiên hắn ném nĩa và dao xuống đĩa rồi cầm khăn ăn lau miệng. Dù động tác có phần thô bạo nhưng hắn vẫn giữ được vẻ lịch thiệp.
“Tâm trạng tôi bây giờ rất tốt đấy.”
Câu đó rõ ràng ám chỉ: Đừng có làm hỏng tâm trạng của tôi. Nhưng cô chẳng có ý định nhún nhường.
“Tôi tò mò về anh thôi. Park Chi Kyung, 35 tuổi, công tố viên. Ngoài mấy thứ đó ra tôi chẳng biết gì về anh cả.”
Khi nghe cô nói mình tò mò về hắn, vẻ mặt hắn có chút thay đổi.
Hắn cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, rồi chậm rãi trả lời “Ừ” với gương mặt như thể miễn cưỡng tham gia trò chuyện.
“Về bố anh ấy. Ý tôi là, từ khi nào nghị sĩ Park bắt đầu đối xử tệ bạc với anh như vậy? Mấy người thân khác có vẻ không biết gì cả… Tại sao nghị sĩ Park chỉ hành hạ mình anh thôi? Lúc đó, thứ mà ông ta đâm vào đùi anh… là kim tiêm đúng không? Đó là thuốc gì vậy? Tại sao anh… lại để yên cho ông ta làm thế?”
Một khi đã mở miệng, những câu hỏi tuôn ra không dừng lại được. Khi Tae Ri im lặng, chỉ còn lại sự yên tĩnh giữa họ. Đến lúc đó cô mới nhận ra hắn vẫn im lặng suốt từ nãy đến giờ.
Park Chi Kyung khoanh tay nhìn cô, rồi mỉm cười.
— Còn tiếp —