[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 59

Chương 59
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Vậy nên Tae Ri chỉ biết mỉm cười, vẫy đuôi tiếp tục. Dù trông có vẻ hèn mọn, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.
“…”
Nghị sĩ Park nhìn cô thật lâu, mặt mày tái nhợt như thể máu trong người đã bị rút cạn. Rồi ông ta bất chợt xoay người, nắm tay khẽ siết lại gõ từng tiếng nặng nề xuống mặt bàn.
“Phải rồi. Về sau, vào những lúc như rạng sáng thế này, cháu chỉ cần ngoan ngoãn mà ngủ. Giống như bây giờ, bịt chặt mắt, bịt chặt tai, bịt chặt cả miệng mình lại.”
Về sau… Một từ thật nghẹn ngào.
Bởi vì với cô, cuộc sống này sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc, nhưng với Park Chi Kyung, nó sẽ không bao giờ có hồi kết.
***
Lệnh điều tra từ cấp trên đã được ban xuống, một cuộc điều tra với mục tiêu đã định sẵn, một vụ bắt giữ đã được quyết định. Đội điều tra đặc biệt nhanh chóng tập trung trước cổng biệt thự của cựu chủ tịch một tập đoàn lớn để tiến hành khám xét khẩn cấp.
Tựa như những con linh cẩu đánh hơi thấy mùi máu, đám phóng viên ùn ùn kéo đến từ khắp nơi. Cánh cổng nặng nề chậm rãi mở ra, một người đàn ông trung niên bước ra từ bên trong.
Chính là người đang bị điều tra, cựu chủ tịch tập đoàn. Ông ta lướt ánh mắt qua các công tố viên đang ôm chặt những chiếc hộp niêm phong màu xanh dương, in dấu mộc của viện kiểm sát. Rồi khẽ thở dài.
“Tôi là công tố viên Park Chi Kyung của Viện kiểm sát Seoul, người phụ trách cuộc điều tra này. Mong ông hợp tác.”
Chi Kyung giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, chìa lệnh khám xét ra trước mặt người đàn ông.
“Đột nhiên xông vào như thế này là có ý gì?”
“Nếu thông báo trước thì đâu còn gọi là khám xét khẩn cấp nữa. Chẳng khác nào đến chơi.”
“Các cậu thật sự… có thể hủy hoại một con người dễ dàng như thế này sao?”
“Một công chức quèn như tôi thì có thể làm gì chứ. Lệnh từ cấp trên, tôi chỉ làm theo thôi.”
Giọng nói trầm thấp, mang theo chút lười nhác của Chi Kyung cất lên, rồi dường như cảm thấy không muốn tiếp tục cuộc đối thoại vô nghĩa này nữa, hắn thở dài một hơi đầy giả tạo.
“Người đang vây quanh càng lúc càng nhiều đấy. Đừng kéo dài chuyện này nữa, mau tránh ra đi. Tôi đã nói là mong ông hợp tác.”
Người đàn ông vẫn đứng chặn trước cổng, day mạnh hai bên thái dương như thể cơn đau đầu ngày càng dữ dội, rồi sau cùng lặng lẽ quay lưng, lê bước nặng nề vào nhà. Đôi vai ông ta trĩu xuống như đang gánh cả thế giới.
Con đường giờ đã thông thoáng. Chi Kyung hơi nghiêng đầu ra hiệu cho những công tố viên phía sau tiến vào.
Khi đang bỏ những vật chứng đã được xác định vào thùng niêm phong, Chi Kyung liên tục nhìn đồng hồ.
Việc khám xét bắt đầu muộn hơn dự kiến, giờ đã là 6 giờ 30 phút tối.
Mẹ kiếp, tại sao lại là hôm nay chứ, hàm răng hắn nghiến chặt trong thoáng chốc, rồi hắn khẽ chép miệng, nới lỏng cà vạt.
Chiếc cà vạt đen bị ném thẳng vào trong hộp. Sau đó, hắn đứng thẳng dậy, rút điện thoại gọi cho Tae Ri, áp chặt vào tai.
Tút… tút… tút…
Chỉ có tiếng tín hiệu kéo dài, không có ai bắt máy, Chi Kyung vô thức tiến đến ban công tầng hai.
Tựa cánh tay lên lan can, hắn hờ hững liếc xuống phía dưới. Đám phóng viên vẫn đang chen chúc như một đàn kền kền đói mồi.
Ánh mắt hắn lướt qua họ như nhìn một lũ ngớ ngẩn, rồi rút một điếu thuốc kẹp vào môi. Ngọn lửa từ bật lửa lóe lên, trong khi màn hình điện thoại chuyển sang hộp thư thoại. Hắn nhíu mày khó chịu, lại tiếp tục bấm gọi số cũ.
Tút… tút… tút…
Cả ngày nay, hắn không thể gạt hình ảnh của Kang Tae Ri ra khỏi đầu. Chính xác hơn là bóng lưng cô ấy, cái cách cô bỏ chạy khỏi hắn.
Mẹ kiếp, cái cảnh ấy thật khiến hắn phát điên. Liệu có phải đó sẽ là lần cuối cùng hắn nhìn thấy cô bỏ đi? Hắn hút một hơi sâu, thở dài. Khói thuốc bao phủ xung quanh, làm mờ đi tầm nhìn. Giống như tương lai của hắn và cô.
Tút… tút… tút…
Chi Kyung mò trong túi áo, rút ra một chiếc điện thoại khác — chiếc điện thoại dùng để sao chép dữ liệu từ máy của Tae Ri. Màn hình sáng lên, hiển thị tên lưu trữ của hắn trong danh bạ của cô.
[ Thằng khốn ]
Hắn không biết từ khi nào cô đã đổi tên hắn thành như vậy. Nhưng phải thừa nhận, nó thật sự rất ấn tượng.
Tút… tút… tút…
Chi Kyung gọi mãi nhưng Tae Ri vẫn không bắt máy. Rõ ràng đã hẹn gặp lúc bảy giờ. Hay là cô sợ bố hắn quá mà chạy mất rồi? Hay là vì chuyện hắn nhân bản điện thoại đến mức đáng sợ này mà cô hoảng sợ bỏ trốn?
Không thể nào. Em không phải kiểu người vô trách nhiệm đến mức bỏ chạy khi chuyện của ba em còn đang dang dở. Em biết rõ tương lai của ông ấy nằm trong tay tôi, vậy thì không đời nào em lại làm thế. Em không ngốc đến mức đó.
Vậy thì em cố tình không nghe máy sao? Vì sao? Lại khó chịu chuyện gì nữa đây? Em lại bực bội vì cái gì? Chẳng lẽ là vì cái điện thoại nhân bản này? Sao chuyện đó lại khiến em khó chịu chứ? Thời đại mà ngay cả chó nuôi trong nhà cũng được gắn chip phòng trường hợp chạy mất hay bị lạc, vậy thì cái điện thoại này có gì khác với con chip tôi gắn vào em để đảm bảo an toàn đâu?
Tạch, âm thanh cuộc gọi bị chuyển vào hộp thư thoại lại vang lên.
Khốn thật.
Chi Kyung búng điếu thuốc xuống rồi lấy một điếu khác kẹp vào môi. Hắn bật bánh xe bật lửa, châm thuốc rồi hít một hơi sâu. Ngón tay đưa lên vuốt phần tóc phía sau gáy, động tác có phần vội vã hơn thường ngày.
Sao không nghe máy? Bỏ trốn thật à? Không thể nào. Vậy em cố tình không bắt máy sao? Vì chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận với tôi? Không thể nào, Tae Ri không phải loại người như thế. Hay là bố tôi đã làm gì em? Không, không thể nào, bố tôi không phải kiểu người đó. Nhưng nếu đúng là ông ta làm thật, tôi sẽ tự tay bẻ gãy cổ ông ta. Sao không nghe máy? Rốt cuộc là tại sao? Sao lại không nghe? Sao lại không nghe? Sao lại không nghe? Chết tiệt, sao lại không nghe máy?!
Giữa lúc đang rít thuốc mạnh đến mức phát ra tiếng sột soạt, Chi Kyung chợt cảm thấy có ai đó đang níu lấy gấu quần mình.
Đôi mắt hắn cụp xuống, ánh nhìn lạnh lẽo lướt qua. Đó là một bé gái trông chừng sáu tuổi. Chắc hẳn là cháu gái của chủ tịch. Có vẻ như gia đình cô bé không kịp lẩn trốn khi bên kiểm sát bất ngờ ập vào.
“Chú ơi, chú là ai vậy? Sao chú lấy đồ của ông cháu? Chú là trộm hả?”
Dù có một đứa trẻ đứng trước mặt, Chi Kyung cũng chẳng có ý định dập điếu thuốc. Hắn cứ thế lặng lẽ hít vào rồi nhả khói ra, lặp đi lặp lại động tác ấy, trước khi cúi xuống ngang tầm mắt cô bé.
Chi Kyung nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn sáng rực của cô nhóc mà chẳng nói lời nào. Đôi mắt hẹp dài của hắn thoáng nheo lại, rồi hắn kéo một hơi thuốc, búng đi điếu thuốc đã cháy gần hết và cất lời.
“Đúng vậy, là trộm đấy. Bọn chú đến để hủy hoại hoàn toàn cuộc đời của ông cháu.”
“Hửm?”
“Giờ cháu sẽ không hiểu đâu. Sau này phải học hành chăm chỉ vào, nhóc con. Vì những ngày sống yên ổn của cháu đã kết thúc rồi.”
“Kết thúc ạ?”
“Ừ. Chúng ta không chỉ lấy hết của ông cháu mà còn sẽ hủy hoại cả bố mẹ cháu nữa. Nhà cháu sẽ tan nát thôi.”
“Ưm?”
Cô bé với mái tóc tết hai bên nghiêng đầu sang trái rồi lại sang phải, cố gắng hiểu những gì hắn nói. Nhưng dù trước mặt hắn là một đứa trẻ đáng yêu, Chi Kyung cũng chẳng buồn nở một nụ cười. Hắn chỉ lạnh lùng bóp nát thế giới hồn nhiên của con bé bằng một giọng điệu vô cảm.
“Nói đơn giản hơn thì, nhờ bọn chú mà nhà cháu sắp phá sản rồi đấy.”
Nói xong, Chi Kyung đứng thẳng dậy. Hắn quay lưng, bỏ lại đứa bé bơ vơ một mình.
Khi hắn bước từng bước vào bên trong và ôm lấy thùng hàng trong tay, điện thoại bỗng reo lên.
Cuộc gọi từ Tae Ri.
“Ôi trời, chẳng biết đôi tay xinh đẹp ấy có để lại vết sẹo nào không.”
“Không sao đâu, bác ạ. Tôi không bị thương nặng đâu ạ.”
“Tôi đã bảo cứ để đấy rồi mà, thế mà cô vẫn cứ cố giúp…”
“Tôi chỉ muốn làm tốt thôi… Xin lỗi bác.”
Trong phòng ăn tầng một, Tae Ri ngồi trò chuyện cùng bà Shin qua chiếc bàn dài. Bàn tay phải cô được băng bó cẩn thận — một vết thương do giúp đỡ bà Shin mà có.
Chỉ là cô vô tình nắm vào chiếc nồi đang sôi mà không dùng khăn lót. Bình thường cô sẽ không mắc sai lầm như thế. Nhưng cả ngày nay, đầu óc cô cứ lơ đãng mãi.
Nghị sĩ Park đã là một chuyện, nhưng cái điện thoại nhân bản chết tiệt kia mới thực sự là vấn đề.
Không thể cứ để nó ở đó mãi được, nhưng phải làm gì đây? Có nên đổi điện thoại mới không, dù khoản trả góp vẫn chưa hoàn tất? Hay là cô nên cầu xin hắn xóa cái điện thoại nhân bản kia đi?
Cô không hiểu nổi tại sao một kẻ bị hại như cô lại là người phải cầu xin trong mối quan hệ này.
– Bíp. Xe đã đến nơi.
“Công tố viên, ngài đến rồi ạ!”
Trong không gian đẹp đẽ của căn biệt thự, giọng nói máy móc khô khốc của hệ thống vang lên, kéo theo giọng của bà Lee vọng từ tầng dưới.
— Còn tiếp —