[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 58

Chương 58
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Chữ ‘Thái’ trong mạnh mẽ, chữ ‘Lợi’ trong thông minh.”
“Đúng rồi, bố! Hồi đại học, con bé này thông minh chết đi được. Chả có gì là không làm được cả. Này, mà tên cậu thật hợp với cậu thật đấy?”
Park Si Hyun đang nhồi nhét miếng bánh mì nướng vào miệng, trêu chọc ngay bên cạnh nghị sĩ Park. Thấy vậy, Tae Ri căng thẳng nhìn ông, lo sợ rằng người kia lại lãnh một cú đập đầu nữa. Nhưng trái với dự đoán, nghị sĩ Park bật cười sang sảng rồi vỗ nhẹ lên lưng Park Si Hyun đầy trìu mến.
“Kang Tae Ri, ta biết cháu khá rõ đấy. Vì thằng út nhà ta mà cháu đã chịu không ít khổ sở đúng không? Tuy có hơi muộn, nhưng cảm ơn cháu vì đã đồng ý hòa giải. Ta suýt nữa chết vì con trai mình rồi, may mà có cháu cứu sống. Dạo này, người dân rất nhạy cảm với những chuyện có thể xảy ra với chính họ. So với thao túng thị trường chứng khoán, họ càng căm ghét những vụ tai nạn do lái xe khi say, giả mạo học vấn hay tuyển sinh gian lận hơn.”
“A, bố à, thôi đi mà! Bố định nhai đi nhai lại chuyện đó đến bao giờ nữa? Nó có phải nước hầm xương đâu mà hầm mãi không chán vậy?”
Park Si Hyun bực tức buông phịch chiếc nĩa xuống bàn. nghị sĩ Park lại phá lên cười rồi xoa đầu cậu con trai.
“Ta sẽ nhắc lại chuyện đó thêm hai mươi năm nữa đấy, thằng nhóc này.”
“Bố, đừng có làm thế! Hỏng hết hình tượng của con rồi.”
Vừa chỉnh lại mái tóc rối bù, Park Si Hyun vừa càu nhàu.
Cậu ta trông thoải mái hơn rất nhiều khi ở cạnh bố mình so với khi ở cùng anh trai. Có vẻ như cậu ta chẳng hề sợ bố chút nào. Nghe nói ở nhà, Park Si Hyun được cưng chiều như báu vật, xem ra không phải lời đồn. Nhưng nếu thế, tại sao nghị sĩ Park lại đối xử khác biệt với Park Chi Kyung? Những suy nghĩ cứ nối tiếp nhau không dứt trong đầu Tae Ri.
“À phải rồi, nghe nói con trai cả của ta đang giúp đỡ cha cháu nhỉ? Ta thật sự rất vui khi cuối cùng cũng có cơ hội trả ơn cháu.”
“Cảm ơn bác đã giúp đỡ, thưa nghị sĩ.”
“Giúp đỡ gì chứ, đó là con trai ta làm mà.”
“Nhưng nhờ có sự ủng hộ từ bác, nên công tố viên mới có thể giúp đỡ cháu ạ.”
“Người ta vẫn bảo, con người thường đi theo ý nghĩa của tên mình. Cha mẹ cháu đã đặt một cái tên thật đẹp. Cháu cũng thông minh như chính cái tên ấy vậy.”
Nhận chén nước cốt lươn từ tay bà Shin, nghị sĩ Park vừa khen ngợi Tae Ri, nhưng cô biết rõ ông ta không hề có ý tán thưởng mình.
Sau khi uống hết chén nước, nghị sĩ Park đặt xuống bàn và chậm rãi thở dài, giọng điệu thấp xuống đầy ưu tư.
“Thành thật mà nói, ta không mấy vui vẻ khi con trai cả của mình giúp đỡ cháu. Nhưng cháu đã chọn đúng người rồi. Nếu con trai ta cần sức mạnh của ta, ta sẽ luôn sẵn sàng ủng hộ nó. Bởi vì thằng bé là đứa con như thế đối với ta. Vậy nên, trong thời gian ở lại nhà ta cứ thoải mái đi. Khách của con trai ta cũng chính là khách của ta mà.”
“Cô bé à, nghe thấy chưa? Ngài nghị sĩ nhà ta có thể sống mà không có ta, nhưng không thể thiếu công tố viên Park đâu nhé?”
“Chuyện đó thì không đúng lắm đâu. Làm sao tôi sống được nếu không có bà nhà tôi chứ?”
“Ối trời, hôm nay nghị sĩ nhà ta nói những lời hay ho quá ha?”
Hai vợ chồng nghị sĩ Park tình cảm đến mức trông họ thật hòa hợp, còn Tae Ri thì vẫn chưa thể xóa bỏ sự hoang mang trong lòng. Người đàn ông trước mắt cô bây giờ, hoàn toàn không giống người cô đã gặp lúc rạng sáng nay.
“À đúng rồi, bố ơi! Con hỏi nhanh kẻo không có cơ hội nữa. Bố đổi xe mới cho con đi?”
“Hửm? Xe á?”
“Bố ơi, đổi xe cho con đi mà! Con đã chạy chiếc xe đó suốt hai năm rồi đấy!”
Park Si Hyun bất chợt níu lấy cánh tay Nghị sĩ Park, nũng nịu ra mặt. Đúng lúc ấy, Gong Yoon Sun đang cười khúc khích bỗng đột nhiên quát ầm lên.
“Xe là điện thoại chắc?! Mày định đổi mỗi hai năm một lần hả, thằng nhãi này?!”
“Mẹ à, con có hỏi mẹ đâu? Mà mẹ cũng đổi túi suốt ngày còn gì?”
“Túi xách với xe hơi là một à, cái thằng mất nết này?!”
“Có gì khác đâu cơ chứ?!”
“Cái thằng ranh này—!!”
Trong lúc hai mẹ con giằng co, Nghị sĩ Park chỉ biết đưa tay xoa trán, tỏ vẻ bất lực. Rồi khi ánh mắt ông vô tình chạm phải Tae Ri, ông chỉ nhún vai như thể không còn cách nào khác.
“Bà xã này, trước mặt người khác mà gọi con là ‘thằng này thằng nọ’ thì đâu có được? Bà cứ thế mãi nhỉ.”
Nói rồi, Nghị sĩ Park đứng dậy, đi vòng ra sau lưng Gong Yoon Sun, nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai bà. Ông dùng lực xoa bóp bả vai vợ, rồi bất ngờ cúi xuống hôn chụt lên má bà.
“Ôi trời đất, ông này điên rồi àaa! Trước mặt con cái mà—!”
Gong Yoon Sun ré lên, giọng điệu như cô gái nhỏ, rồi đánh nhẹ lên cánh tay chồng. Park Si Hyun đang uống nốt ly nước bưởi, lập tức nhăn mặt kêu “Ọe”.
Chỉ có mình Tae Ri là không thể hòa nhập vào bầu không khí này.
Cô cảm thấy như nước với dầu, dù có cố gắng thế nào đi nữa, cô cũng không thể hòa tan vào thế giới của họ.
Nhưng quan trọng hơn cả, ông ta thật sự là một người hoàn toàn khác. Một con người hoàn toàn khác.
Tại sao lại chỉ như vậy với Park Chi Kyung? Tae Ri vô thức cắn nhẹ móng tay cái, rồi ngẩng đầu lên đúng lúc bắt gặp ánh mắt Nghị sĩ Park.
“…!”
Chỉ trong khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau, một cơn rùng mình lạnh toát chạy dọc gáy Tae Ri. Cái cách ông ta nhìn cô từ trên cao, ngay phía sau Gong Yoon Sun — sao mà đáng sợ đến thế. Cảm giác ấy không giống như của một con người.
Khoảnh khắc trực tiếp đối diện với ánh mắt băng lãnh đó, trong đầu cô vụt qua một suy nghĩ.
Có khi nào lý do Park Si Hyun luôn quả quyết rằng anh trai mình và cha hoàn toàn khác biệt, chính là vì Nghị sĩ Park chỉ bộc lộ con người thật trước mặt Park Chi Kyung không?
Bởi vì Park Chi Kyung là người giống ông ta nhất, là đứa con duy nhất trong nhà có thể hiểu ông ta, cũng là người duy nhất có thể giúp ông ta thỏa mãn dục vọng của bản thân. Không phải những kẻ ngu muội, không hiểu gì kia.
Liệu có khi nào, Nghị sĩ Park cũng giống như Park Chi Kyung, coi gia đình chỉ là công cụ để thỏa mãn ham muốn của bản thân? Vì thế mà ông ta coi trọng Park Chi Kyung nhất, vì thế mà chỉ muốn kiểm soát và thao túng hắn? Và nếu mọi chuyện không theo ý mình, ông ta sẽ đánh vào điểm yếu nhất để khiến Park Chi Kyung phải khuất phục.
Giống nhau. Cái cách Park Chi Kyung đối xử với cô — vừa khác biệt, vừa quen thuộc một cách đáng sợ.
Dù cơ thể run lên nhưng Tae Ri vẫn không rời mắt đi. Một lúc sau, ánh mắt nặng nề của Nghị sĩ Park cuối cùng cũng buông lỏng. Ông ta bỗng nhiên vỗ tay đánh ‘chát’.
“Rồi, cảm ơn mọi người, bữa ăn thật ngon miệng!”
Nụ cười hiền hòa xuất hiện ngay tức khắc. Nhìn cảnh ấy, Tae Ri cảm thấy ông ta chẳng khác gì một con tắc kè hoa, có thể thay đổi màu sắc để hòa hợp với bất kỳ môi trường nào mà mình mong muốn.
“Cậu út nhà ta mau lên lầu chuẩn bị đi làm đi nào. Còn phu nhân của tôi, hôm nay giúp tôi chọn đồ đi làm nhé?”
“Ôi trời, được rồi, được rồi mà.”
Gong Yoon Sun và Park Si Hyun như hai con rối bị giật dây, nhanh chóng tản ra hai hướng.
Bây giờ, trong phòng chỉ còn lại hai người — Nghị sĩ Park và Tae Ri. Bà Shin vẫn còn ở đó, nhưng rõ ràng, Nghị sĩ Park chẳng buồn để tâm đến bà.
Bầu không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt như bị đè nặng bởi một khối chì vô hình. Một sự tĩnh lặng đầy áp lực bao trùm lên tất cả. Nghị sĩ Park đặt hai tay lên mặt bàn, chậm rãi cúi người về phía trước, rút ngắn khoảng cách giữa ông ta và Tae Ri. Giọng nói ông ta cất lên, lạnh lẽo như băng.
“Cô bé này, ta bảo cháu cứ thoải mái ở đây, nhưng không ngờ cháu lại thật sự thoải mái đến vậy.”
Ánh mắt Nghị sĩ Park khóa chặt lấy Tae Ri, sâu thẳm và tĩnh mịch đến mức khiến người ta nghẹt thở.
“Đáng lẽ cháu nên ngoan ngoãn đi ngủ. Cớ gì lại lượn lờ khắp nơi như thế?”
Tae Ri siết nhẹ tay rồi đặt chiếc nĩa xuống bàn, đôi mắt cụp xuống như một con chó nhỏ đang cố tỏ ra ngoan ngoãn, không muốn gây chuyện.
“Thưa Nghị sĩ, cháu… cháu không thấy gì cả. Cũng không nghe thấy gì hết.”
“Làm gì có chuyện đó. Ta đã nhìn thấy cháu, còn nghe cả tiếng bước chân nữa. Một người có đủ mắt, đủ tai, sao có thể không thấy, không nghe?”
“Thưa Nghị sĩ… thật sự cháu không biết gì cả. Và chái… chỉ muốn rời khỏi đây ngay khi công việc của ba cháu kết thúc. Cháu không tồn tại ở đây. Dù có ở đây cũng như không. Cháu chỉ muốn sống yên ổn, thưa Nghị sĩ. Cháu nói thật.”
Tae Ri không phải là người có thể đối đầu với Nghị sĩ Park. Nhưng thực ra, cô cũng chẳng có ý định đó. Cô không có lý do gì để đối đầu. Cũng không có đủ sức lực để làm vậy.
Với cô, chỉ riêng Park Chi Kyung thôi cũng đã là quá sức chịu đựng rồi.
Điều duy nhất mà một Tae Ri, 24 tuổi mong muốn lúc này chỉ là cha cô được sớm ra tù, để cô có thể rời khỏi cái địa ngục này, càng nhanh càng tốt.
— Còn tiếp —