[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 57

Chương 57
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Cô run rẩy, không thốt nên lời. Park Chi Kyung chỉ nhìn cô như vậy, rồi khẽ cười nhếch mép, gật đầu như thể đã hiểu.
“Phải rồi. Điều đó cũng hợp lý thôi. Vì tôi luôn là một thằng khốn, một thằng chó chết, một thằng tồi tệ trong mắt em. Lúc nào em cũng mong tôi chết quách đi mà.”
Cô từng nghĩ rằng có hàng ngàn cách để biểu lộ nỗi đau, nhưng dường như việc biến nỗi đau thành sự chế nhạo như cách hắn làm cũng là một trong số đó.
Không biết hắn đã kìm nén và nén chặt những vết thương lòng đến mức chúng hóa thạch hay chưa, nhưng hắn trông thật cứng rắn như một tảng đá. Một tảng đá nhẵn nhụi, được tôi luyện từ nỗi đau mà không còn chút tạp chất.
Tae Ri đứng chôn chân tại chỗ, nhìn Park Chi Kyung với đôi mắt run rẩy.
“Chi Kyung… hôm qua tôi…”
“Phải rồi, hôm qua em thế nào cũng được. Tất cả đều được. Nhưng sao em cứ phải nói dối tôi mãi thế?”
“…”
“Hôm qua em đã gặp Lee Jun đúng không?”
Tim cô như rớt xuống vực sâu. Không phải vì hắn biết tường tận về cô, mà bởi vì vào khoảnh khắc này, cô cảm thấy biết ơn hơn bao giờ hết khi hắn vẫn còn sống.
Cô đã có những điều chưa kịp nói với Lee Jun.
Rằng người đàn ông trước mặt cô đây, vừa là người cô căm ghét nhất trên đời, vừa là người cô muốn tìm hiểu nhất.
Cô muốn biết hắn lúc nhỏ ra sao? Cha hắn có đối xử tàn nhẫn với hắn như vậy từ thuở bé không? Vì sao cha hắn lại làm thế? Vì sao hắn lại chẳng bao giờ phản kháng? Món ăn yêu thích của hắn là gì? Hắn thường nghĩ gì khi không có ai xung quanh? Hắn có bài hát nào yêu thích không? Bộ phim nào khiến hắn thích thú? Có phải những bộ phim mà họ từng xem cùng nhau gần đây không? Hắn đã từng yêu ai đó thật sự chưa? Nếu từng yêu, người phụ nữ đó là ai? Cô ấy là người thế nào?
Cô nhận ra vì sao mình không thể thốt ra những lời đó.
Vì đó là mối quan hệ ái hận.
Vì nó đầy rẫy những mâu thuẫn giữa yêu và hận.
Vì đó chính là thứ cảm xúc hỗn độn không thể gọi tên.
- *Điểm Tới Hạn
*Điểm tới hạn: hay còn gọi là “lâm giới điểm”, chỉ sự bùng nổ cảm xúc, mâu thuẫn hoặc bước ngoặt không thể quay lại trong cuộc đời nhân vật.
“Có vẻ em đang tò mò không biết tôi làm sao mà biết được nhỉ?”
Hắn lấy điện thoại ra và đưa sát vào mặt Tae Ri, như muốn cho cô thấy rõ. Nhưng chiếc điện thoại này không giống với chiếc mà hắn thường dùng, đây là một mẫu khác.
Điều khiến cô bàng hoàng hơn cả là hình nền trên màn hình đó. Nó quá quen thuộc. Không chỉ giống hệt của cô, mà ngay cả các ứng dụng hiển thị trên đó cũng y hệt. Tae Ri thở dài, âm thanh nghẹn lại trong cổ họng khi nhận ra sự thật – đó là một chiếc điện thoại nhân bản.
Điều đó có nghĩa là từ lâu hắn đã theo dõi mọi hành động của cô. Ai gửi tin nhắn cho cô, cô gửi tin nhắn gì, rồi dừng lại giữa chừng, cô gọi cho ai, tìm kiếm từ khóa nào trên các trang mạng, xem video nào, thậm chí số dư trong tài khoản là bao nhiêu. Tất cả, hắn đều biết hết.
Hắn đã nhìn thấy tin nhắn của Lee Jun khi anh rủ cô gặp mặt, nhìn thấy cả phản hồi của cô. Thậm chí, hắn cũng đã đọc tin nhắn dang dở mà cô gửi cho Seo Jung Eun, trong đó cô viết rằng ‘Mẹ ơi, bây giờ mẹ đến đón con đi. Nơi này là địa ngục.’ Hắn còn biết cả những dòng cô viết ra trong lúc tức giận, như ‘Thằng khốn, đồ chó chết, kẻ tự mãn đáng ghét, ước gì hắn chết quách đi!’ – tất cả đều được ghi lại trong ứng dụng ghi chú, hắn biết tất cả.
Có phải vì thế mà hắn đưa cô thẻ ngân hàng sao? Vì nhìn thấy số dư trống rỗng trong tài khoản của cô mà cảm thấy thương hại?
Thật là nhục nhã. Chi Kyung luôn là người khiến cô phải nếm trải cảm giác nhục nhã tột cùng.
Khi đôi chân cô mềm nhũn, tưởng như sẽ ngã quỵ xuống, hắn nhanh chóng vòng cánh tay vững chắc qua eo cô, giữ cô đứng thẳng.
“Em biết đấy, người ta gọi là điểm tới hạn. Tôi nghĩ em đang đứng đúng ở đó rồi.”
Hắn chậm rãi nhưng rất chính xác, gõ nhẹ lên thái dương của cô bằng đầu ngón tay. Nụ cười mỉm đầy vẻ kiêu ngạo xuất hiện trên môi hắn.
“Và tôi, Tae Ri à, vừa hay cũng đã chạm đến điểm này rồi.”
Hắn hạ ngón tay xuống, chỉ vào một điểm ngay dưới thái dương cô, rồi lại chạm vào đó như để nhấn mạnh lời nói tiếp theo.
“Nếu em thật lòng quan tâm đến thằng nhãi đó, thì hãy tự mình kết thúc mọi chuyện đi, trước khi tôi ra tay.”
“…”
“Em chỉ cần cắt đứt quan hệ là xong. Nhưng nếu tôi phải can thiệp thì kết cục sẽ chẳng dễ chịu gì. Vậy nên đừng gặp lại nó nữa. Thằng nhóc đó còn trẻ, còn cả một tương lai dài phía trước. Em có muốn vì em mà phá hủy cuộc đời nó không?”
Hắn nói xong nở một nụ cười nửa miệng lạnh lùng. Nhìn vào gương mặt đầy vẻ tự mãn của hắn, đôi mắt Tae Ri khẽ rung lên bất ổn.
Là ái hận sao? Thật sự cảm xúc mình dành cho người đàn ông này là ái hận ư? Cớ sao mình lại thấy cảm xúc dành cho một kẻ như hắn là ái hận được chứ?
Không quan tâm đến những gì cô đang nghĩ, hắn ung dung liếc đồng hồ trên cổ tay để kiểm tra thời gian.
“Giờ tôi phải đi ngay đây.”
“…”
“Còn em, Tae Ri à, em sẽ phải ăn sáng mà không có tôi. Và bố tôi cũng sẽ ở đó.”
Nghị sĩ Park Sang Hyun. Ngay khi nghe tên ông, Tae Ri nuốt nước bọt một cách vô thức. Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt mà cô đã thấy từ ông ta vào rạng sáng hôm nay cũng đủ khiến cô rùng mình sợ hãi. Nhận thấy vẻ căng thẳng hiện rõ trên mặt cô, hắn nhếch môi, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt lên má cô một cách đầy chế nhạo.
“Đừng lo. Dù ông ấy có nói gì, chỉ cần cười và trả lời vâng, vâng. Với tôi, em có thể cãi lại, nhưng với ông ấy, điều đó không hiệu quả đâu.”
“Chi Kyung… liệu ông ấy có…”
“Có biết không à? Phải, bố tôi biết cả. Biết chuyện em đã đến đó vào rạng sáng nay. Vì vậy, tôi mới bảo em, hãy giả ngu đi. Cứ làm như mình không biết gì, chẳng thấy gì, và ngồi đó cười ngờ nghệch. Hiểu chưa, Tae Ri à?”
Hắn bước về giữa phòng, bắt đầu chuẩn bị ra ngoài. Hắn khoác áo khoác lên vai, cầm lấy chiếc cặp tài liệu, rồi quay lại nhìn cô với vẻ mặt đầy thản nhiên.
“Tôi vốn là người tốt bụng, nên mới nhẫn nhịn và chịu đựng em đến giờ đấy.”
Không nói được thì thôi, đúng là đồ điên.
“Ngay cả một con chó được nuôi trong nhà cũng biết hành xử dựa trên thứ bậc trong gia đình.”
Cô thật sự đang cảm thấy ái hận với một kẻ so sánh mình với chó nuôi trong nhà như thế này sao? Cảm giác tự khinh bỉ dâng lên khiến đầu cô đau nhói.
Khi Tae Ri nhắm mắt, đưa tay xoa nhẹ thái dương để giảm đau, tiếng kéo lê dép lê vang lên. Hắn đã đứng trước mặt cô, ngón tay hắn nâng cằm cô lên, buộc cô nhìn thẳng vào mắt hắn. Với giọng nói nghe có vẻ dịu dàng, hắn bảo.
“Hãy tin tôi. Không ai có thể làm hại em được đâu. Tôi sẽ không để điều đó xảy ra, kể cả đó có là bố tôi.”
“…”
“Đến trước viện kiểm sát lúc 7 giờ tối. Hôm nay chúng ta ngủ ở khách sạn.”
Lời đề nghị bất ngờ của hắn khiến cô bối rối. Tại sao lại rời khỏi nhà để ngủ lại khách sạn? Hắn định trấn an cô vì chuyện xảy ra trước đó sao? Mặc dù biết rõ đây không phải lý do, cô vẫn không ngăn được bản thân đặt ý nghĩa vào từng lời nói của hắn.
“Đi hẹn hò với tôi nhé, em yêu.”
Kèm theo lời nói đùa, hắn cười mỉm, một nụ cười mà trong giây lát đó khiến cô thấy đẹp đẽ đến lạ lùng. Nhịp tim cô đập mạnh, như trống gõ vang trong lồng ngực.
Có lẽ mình thật sự phát điên rồi.
Bữa sáng không có Chi Kyung diễn ra trong bầu không khí bình yên, ít nhất là đối với những người khác, trừ cô.
Nghị sĩ Park cười hiền hòa, trò chuyện với Gong Yoon Sun, nói chuyện vui vẻ với Park Si Hyun, thậm chí còn đùa cợt với những người giúp việc. Ông ta thân thiện, chu đáo, đầy duyên dáng – đúng y hệt hình ảnh của ông trên màn ảnh.
Chuyện xảy ra lúc rạng sáng… phải chăng chỉ là một giấc mơ?
“Vậy, tiểu thư tên là gì nhỉ?”
Khoảnh khắc mà cô cầu mong đừng bao giờ đến cuối cùng cũng đã tới. Đó là lúc nghị sĩ Park bắt đầu để ý đến cô – hay chính xác hơn, bắt đầu thăm dò cô.
“Ta nhớ hình như nghe thấy tên của tiểu thư từ con trai lớn của ta, nhưng trí nhớ của người già đôi lúc lại kém quá.”
Tae Ri khẽ giật mình, đưa mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Chi Kyung, nhưng rồi nhận ra hắn không có ở đó. Biểu cảm của cô ngay lập tức trở nên thất vọng.
Vì sao giữa những lúc nguy cấp như thế này, người mình tìm kiếm lại luôn là Chi Kyung?
“Chẳng lẽ tên tiểu thư được viết ngay trên chỗ ngồi của con trai ta à?”
Nghị sĩ Park nói đùa, kèm theo một tràng cười. Tae Ri nhanh chóng rời ánh mắt khỏi chỗ ngồi của Chi Kyung, nhưng đập vào mắt cô là hình ảnh của một người đàn ông còn đáng sợ hơn hắn. Cô cố nhếch miệng tạo một nụ cười gượng gạo để đáp lời.
“Cháu là Kang Tae Ri, thưa nghị sĩ.”
“Kang Tae Ri. Tên hay lắm. Dùng chữ Hán nào? Chữ Thái ‘太’ trong to lớn và chữ Lợi ‘利’ trong lợi ích sao?”
— Còn tiếp —