[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 56

Chương 56
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Mọi thứ trong ngôi nhà này đều đáng sợ.
Nhưng điều kinh hoàng hơn tất cả, chẳng lẽ không phải chính là sự thờ ơ của bản thân mình, người chỉ biết đứng nhìn sao?
Hức… hức… khuôn mặt trắng bệch của Tae Ri chẳng mấy chốc đã loang lổ nước mắt. Cô vừa khóc, vừa run rẩy lấy điện thoại ra. Với những ngón tay run lẩy bẩy, cô soạn một tin nhắn gửi cho Seo Jung Eun.
[ Mẹ ơi, bây giờ mẹ đến đón con đi. Nơi này là địa ngục. ]
Tay cô run run dừng lại ở nút gửi nhưng không thể nhấn được. Nếu giờ mẹ đến, liệu nghị sĩ Park – người đã bộc lộ rõ bản chất trước mặt cô – có để họ yên không? Ý nghĩ yếu đuối ấy làm cô nao núng. Tất cả có thể sẽ tan thành mây khói.
Khuất phục trước hiện thực, Tae Ri lại một lần nữa nếm trải cảm giác thất vọng tột cùng, lặng lẽ gục trán lên đầu gối. Tuổi còn quá nhỏ để có thể làm bất cứ điều gì khiến cô đau buồn.
Cô không rõ đã bao lâu trôi qua. Nước mắt đã ngừng rơi, căn nhà vẫn tĩnh lặng như chết.
Hắn đã chết rồi sao? Nếu thật sự chết, thì phải làm sao đây? Còn mình, rồi mình sẽ ra sao?
Dần dần, những suy nghĩ trong đầu cô bắt đầu thông suốt hơn.
Việc Chi Kyung nói rằng cha hắn và Park Chi Kyung là hai người khác nhau, hẳn phải có lý do.
Có lẽ, nghị sĩ Park chỉ bộc lộ bộ mặt thật của mình trước mặt Chi Kyung – người giống ông ta nhất. Còn trước những người không hiểu được ông ta, ông luôn giấu đi bản chất xấu xa của mình sau lớp vỏ hoàn hảo.
Ông ta là người đã đánh lừa cả quốc dân với hình ảnh trong sạch, chính trực để leo lên vị trí nghị sĩ 4 nhiệm kỳ liên tiếp.
‘Hình như có thứ gì đó không nên có trong chiếc xe đó.’
Thứ mà Nghị viên Park cho Park Chi Kyung xem chắc chắn là đậu phộng. Nếu vậy, thứ tìm đến hắn chính là sốc phản vệ – một dạng phản ứng dị ứng nghiêm trọng.
Tae Ri biết đậu phộng là một trong những loại dị ứng nguy hiểm nhất, có thể đe dọa tính mạng, bởi cô từng có một người bạn gặp phải trường hợp tương tự.
Một hạt đậu phộng nhỏ bé lại có thể khiến Chi Kyung ngừng thở. Điều đó thật nực cười. Đậu phộng. Chỉ một hạt đậu phộng bé xíu thôi.
Thật nực cười và quá đỗi tầm thường, đến mức chẳng còn buồn cười nữa. Thật vô lý.
Nhưng điều vô lý hơn cả, chính là hành động của nghị sĩ Park. Dị ứng đậu phộng nổi tiếng là nguy hiểm hơn bất kỳ loại dị ứng thức ăn nào khác, thế mà một người cha lại có thể cho con trai mình ăn thứ gây nguy hiểm như vậy sao?
Người ta thường nói rằng tình mẫu tử là bản năng, còn tình phụ tử thì phải được xây dựng.
Dẫu vậy, không đời nào lại tồn tại một kẻ tâm thần đi đút cho con trai mình thứ mà nó dị ứng chết người.
Việc Chi Kyung do dự khi cầm tách trà cũng bởi hắn đã ngửi thấy mùi đậu phộng. Nhưng dù biết, hắn vẫn uống. Điều đó chứng tỏ… chuyện như vậy không phải lần đầu tiên xảy ra.
Vậy tại sao Chi Kyung lại cam chịu? Hắn sợ điều gì?
Quỷ dữ không sinh ra từ nhân loại. Mà quỷ dữ được sinh ra từ dưới trướng những kẻ ác quỷ khác.
Có lẽ một trong những lý do khiến hắn trói mình lại, là bởi cha mình. Có khi nào hắn cũng sợ rằng, bản thân sẽ trở thành giống như ông ta không?
Khi nghĩ đến đó, Tae Ri cảm thấy thương hại cho người đã khiến cô rơi vào tình cảnh này. Một lòng trắc ẩn vụn vặt trào dâng trong lòng cô.
‘Chỉ cần khoác lên một vỏ bọc tử tế, thì ngay cả kẻ mưu sát cũng có thể được tha thứ. Chỉ là một con bé dễ dãi như vậy thôi.’
Những lời Chi Kyung dùng để định nghĩa Tae Ri chỉ trong vài câu ngắn ngủi thật sự không sai chút nào.
Ngay cả trong tình huống này, cô vẫn cứ liên tục chợp mắt. Cô ghê tởm chính bản thân mình vì cơn buồn ngủ này.
Cô ghê tởm cả sự tồn tại của loài người.
“…!”
Chỉ vừa nhắm mắt một lát, khi mở ra, mọi thứ xung quanh đã sáng rực. Những chiếc xe bận rộn lướt qua cây cầu lớn, tiếng động rõ ràng trong tầm mắt.
Cô liếc nhìn đồng hồ. Đã hơn 7 giờ sáng. Có vẻ cô đã không ngủ quá lâu.
Gương mặt đầu tiên thoáng qua trong tâm trí cô ngay khi mở mắt chính là của Chi Kyung.
Chi Kyung thế nào rồi? Nghị sĩ Park đã làm gì hắn?
Hắn đã chết rồi sao? Nghị sĩ Park liệu có lặng lẽ xử lý thi thể của hắn không?
Hắn thực sự đã không còn tồn tại trên đời này nữa ư?
Vậy còn ba cô? Còn cô? Cô sẽ ra sao? Liệu hôm nay cô có thể thoát khỏi ngôi nhà địa ngục này không? Cô sẽ thoát khỏi Chi Kyung và sống như trước đây có phải không? Cô sẽ tự do. Cô tự do rồi.
Nhưng tại sao… khi nghĩ rằng anh đã không còn nữa, tại sao… giờ đây lưỡi dao găm vào lồng ngực cô đã được rút ra, tại sao… cuối cùng cô cũng có thể thở được, tại sao… một góc trong tim cô lại đau thắt như vậy?
Mình phát điên rồi sao? Chắc chắn là mình đang phát điên rồi.
Tae Ri nắm chặt tóc mình như muốn xé toạc, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những chiếc xe hơi như đồ chơi vẫn bon bon chạy trên cây cầu trông thật yên bình.
Cô mở cửa phòng mình và bước ra ngoài. Từ tầng dưới vọng lên tiếng bát đũa chạm vào nhau cùng giọng nói của Gong Yoon Sun. Có vẻ như bà ấy và Si Hyun đang cười nói với nhau. Nhưng trong tiếng cười ấy, không hề nghe thấy giọng của Chi Kyung hay nghị sĩ Park.
Tae Ri nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ của Chi Kyung nằm ở cuối hành lang. Cô nuốt khan một cái, rồi chậm rãi tiến lại gần. Đứng trước cửa, cô dừng lại hít một hơi sâu, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong hoàn toàn yên lặng, không có bất kỳ phản ứng nào.
Nếu… nếu cánh cửa này mở ra và căn phòng trống rỗng, nếu mình xuống tầng mà vẫn không thấy hắn đâu, thì phải làm gì đây?
Bàn tay run rẩy yếu ớt nắm lấy tay nắm cửa, giật mạnh xuống rồi dùng sức đẩy cửa ra.
Căn phòng vẫn trống rỗng. Mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, từ giường cho đến mọi thứ khác. Cứ như thể chưa từng có ai sống ở đây.
Chi Kyung thực sự đã chết rồi sao? Một cảm giác tuyệt vọng trào lên trong cô. Giờ cô phải làm sao? Làm gì đây?
Đôi tay đang nắm lấy tay nắm cửa dường như không còn chút sức lực nào, yếu ớt buông thõng xuống.
Với gương mặt như mất đi cả thế giới, Tae Ri ngây ngốc nhìn chằm chằm vào căn phòng ngủ trống rỗng. Bỗng nhiên, sột soạt, sột soạt, sột soạt – âm thanh dép lê kéo lê trên sàn vang lên, và từ phòng thay đồ, một ai đó bước ra.
Người đó là Chi Kyung, với mái tóc được chải chuốt gọn gàng và bộ suit được mặc chỉn chu, như thể cố tình khoe vẻ kiêu ngạo, hắn ngẩng cao đầu đầy tự mãn.
“Sao thế?”
Đó là giọng nói của hắn.
“Sao từ sáng sớm đã làm ra vẻ mặt như thế rồi?”
“…Hả?”
Hắn nâng cổ áo sơ mi lên, quấn quanh cổ chiếc cà vạt dài trông chẳng khác nào một con rắn. Trong khi Tae Ri còn đang nửa mê nửa tỉnh, hắn bình thản hỏi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô.
“Hôm qua mấy giờ em về?”
Hắn trông như thể không có chuyện gì xảy ra. Hình ảnh đầy bất ổn mà cô nhìn thấy vào rạng sáng hôm nay giờ đã biến mất không dấu vết.
Khoảnh khắc ấy, Tae Ri đã nghĩ rằng mình chỉ vừa mơ một cơn ác mộng sống động. Thực tế, việc nghĩ rằng đó là một cơn ác mộng có vẻ hợp lý hơn. Vì tối qua cô đã uống quá nhiều.
Đúng rồi. Chắc là mình chỉ mơ thấy ác mộng thôi. Những chuyện đó vốn chưa từng xảy ra. Nghĩ như vậy, tâm trí rối bời và trái tim cô bỗng chốc dịu lại.
Thật may mắn. Không rõ điều gì là may mắn, nhưng trong đầu cô chỉ vang lên suy nghĩ như vậy.
Tae Ri nhìn hắn đang buộc chiếc cà vạt của mình, bàn tay giấu sau lưng cô khẽ siết lại.
“Hôm qua tôi về hơi muộn. Lâu lắm rồi tôi mới gặp lại bạn bè nên có lẽ hơi vui quá. Anh cứ chuẩn bị đi làm tiếp đi. Tôi ra ngoài ngay đây.”
Cô cúi đầu, chào nhẹ một cái rồi xoay người, tay nắm lấy tay nắm cửa.
“Sao em lại nói dối như thế nhỉ, dù em chẳng biết nói dối chút nào.”
Giọng nói của hắn vang lên sau lưng cô. Khi Tae Ri quay đầu lại, ánh nắng buổi sáng rọi qua khung cửa sổ chiếu thẳng lên gương mặt đang căng cứng của cô.
“Em đã thấy hết rồi mà?”
Chi Kyung vừa nói vừa bước đến gần cô, tay vẫn thoăn thoắt thắt nút cà vạt. Tae Ri với vẻ mặt như nghẹn thở, im lặng quan sát những động tác bình tĩnh và dứt khoát của hắn. Hắn bước đến trước mặt cô với vẻ mặt không có gì xảy ra và nói.
“Sống một cuộc sống bình thường thì chỉ trở thành một người bình thường thôi. Vì vậy, dù có chết đi sống lại thì em cũng không bao giờ hiểu được chúng tôi.”
“…”
“Vậy nên đừng cố hiểu mà hãy im lặng sống. Thấy mà làm như không thấy, nghe mà giả vờ không nghe. Bịt tai, nhắm mắt, ngậm miệng lại. Đó chẳng phải là điều em giỏi nhất sao, Tae Ri?”
“…”
“Nhưng mà, chết tiệt, Tae Ri à…”
Giọng hắn đột nhiên trầm xuống, như thể cơn bực bội bùng lên trong khi đang nói. Hắn bất ngờ túm lấy quai hàm cô, bóp mạnh đến đau nhói. Bàn tay hắn thực sự là thói quen xấu không cách nào sửa được.
“Em đã mong tôi chết đúng không? Vì thế nên em bỏ chạy à?”
— Còn tiếp —