[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 54

Chương 54
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Như một con chuột đang rình mò, cô ghé sát một bên mắt vào khe cửa nhỏ xíu, lặng lẽ nhìn vào bên trong thư phòng.
Cảnh tượng bên trong hiện ra như thế này.
Ở giữa phòng, một chiếc bàn trà nhỏ ngăn cách hai người đàn ông với dáng vẻ rất giống nhau. Họ đang ngồi đối diện, nghiêng người trò chuyện.
Park Chi Kyung vẫn mặc nguyên bộ vest, có vẻ như vừa tan làm chưa lâu. Hắn chăm chú nhìn người đối diện. Tae Ri dõi theo ánh mắt đó và nhận ra người kia là nghị sĩ Park Sang Hyun.
Mặc dù không thường xuyên xem TV, cô vẫn nhận ra gương mặt ấy. Đó là người mà cô đã thấy vài lần trên các bản tin hoặc lướt qua bài viết trên cổng thông tin.
Suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cô là trông ngoài đời ông ta có khí chất hơn hẳn so với trên ảnh. Thần thái cũng rất khác.
Nếu trên màn ảnh, nụ cười của Park Sang Hyun mang vẻ ôn hòa, thì ngoài đời, nét sắc lạnh và uy nghiêm mới là điều nổi bật. Đúng là không thể tin hoàn toàn vào hình ảnh trên màn hình.
Tae Ri bỗng tự hỏi tại sao Park Si Hyun lại từng nói anh trai mình không giống cha. Rõ ràng là rất giống. Dĩ nhiên, điều mà Si Hyun ám chỉ chắc hẳn là tính cách, nhưng chỉ xét về ngoại hình, nghị sĩ Park Sang Hyun đúng là bản sao không thể nhầm lẫn của công tố viên Park Chi Kyung, đặc biệt là đôi mắt sắc bén đầy uy quyền ấy.
Nếu nói Gong Yoon Sun là mẹ của Park Si Hyun, ai cũng tin ngay. Nhưng nếu bảo nghị sĩ Park Sang Hyun là cha của Si Hyun, điều đó nghe thật kỳ lạ. Ngược lại, nếu nói ông ta là cha của Park Chi Kyung, chắc chắn ai cũng gật đầu. Thế nhưng, bảo Gong Yoon Sun là mẹ của Chi Kyung thì có lẽ nhiều người sẽ thấy khó tin.
Không chỉ ngoại hình mà ngay cả tính cách của họ cũng khác biệt. Park Chi Kyung chẳng hề giống Gong Yoon Sun, mà Park Si Hyun cũng chẳng có chút nào giống Park Sang Hyun. Gia đình này kỳ lạ thật, hoặc là giống nhau hoàn toàn, hoặc là không giống nhau chút nào.
Bên ngoài yên tĩnh đến mức nghe rõ từng tiếng thì thầm. Dù hai người đàn ông không nói to, cô vẫn có thể lờ mờ đoán được nội dung cuộc trò chuyện.
Cô biết mình nên rời đi, nhưng đôi chân dường như không nghe theo lý trí. Thay vì quay lưng, cô tập trung cao độ, lặng lẽ lắng nghe.
Không hiểu tại sao, nhưng hễ thấy Park Chi Kyung, cô luôn như vậy. Dù trong lòng tự nhủ không nên, bước chân vẫn bất giác vòng quanh hắn.
“Nhìn lại quãng đời đã qua, con trai cả à, tuổi trẻ của ta thực sự rất gian nan. Ta lớn lên dưới sự chăm sóc của một người cha nghèo khó.”
Park Sang Hyun nhấp vài ngụm trà ấm, đặt chén xuống bàn, nở một nụ cười nhàn nhạt. Đó là một cuộc trò chuyện giữa hai cha con, sâu lắng như bầu trời đêm.
“Ta rất thông minh. Và cũng khát khao thành công không kém. Chính sự nghèo khó đã khiến ta căm ghét. Ta trách ông nội con. Nếu có ai gắn đôi cánh cho ta, ta tin mình có thể bay cao hơn bất kỳ ai.”
“…”
“Sao ta lại sinh ra trong một gia đình nghèo? Sao ta lại phải chịu cảnh túng quẫn? Tại sao ông nội con chỉ biết ngồi lì trong nhà uống rượu? Chính vì thế, ta đã oán trách ông rất nhiều.”
Ông bóc vỏ một hạt đậu phộng, ngón tay cẩn thận chà xát đến khi phần nhân màu đỏ tím lộ ra.
“Ta không muốn sống như ông ấy. Thay vì an phận, ta chọn trở nên tàn nhẫn hơn. Ta tự hứa sẽ không để các con mình nếm trải vị đắng của nghèo đói. Đó là lý do ông nội con trở thành người đặc biệt nhất trong đời ta.”
Park Chi Kyung hơi quay đầu, thỉnh thoảng ho nhẹ, như thể mùi đậu phộng khiến hắn khó chịu.
“Vậy rồi ta gặp ông nội con, và gặp mẹ con. Một cánh là mẹ con, cánh còn lại là ông nội. Nhờ họ mà ta đã có thể bay cao đến nơi mình mong muốn. Những điều mà người đã sinh ra ta không làm được, họ đã làm được. Và rồi ta có con.”
“…”
“Khi lần đầu bế con trong tay, ta đã cầu nguyện với tất cả các vị thần trên thế gian. Mong rằng ta có thể trở thành một người cha tốt. Ta tự hứa sẽ làm tất cả cho con, để con có thể sống ở nơi cao nhất, không ai có thể chạm đến. Ta nghĩ mình đã giữ lời hứa đó. Và đôi khi nhìn con, ta cảm thấy ghen tị với tuổi trẻ của con.”
“…”
“Con mang trí tuệ của ta, khát vọng của ta, và sự giàu có của mẹ. Con có hiểu không, con trai cả của ta? Trên thế gian này, không có gì mà con không thể có, không thể làm, hay không thể hưởng thụ. Và con nghĩ điều đó là nhờ ai?”
“…”
“Chính ta đã tạo ra con như thế. Ta đã biến con thành kiệt tác của đời mình. Vì vậy, ta nghĩ rằng ta có quyền được biết. Nên hãy trả lời ta.”
Động tác bóc vỏ đậu phộng của Park Sang Hyun đột ngột dừng lại. Ông nở một nụ cười nhân hậu, nhưng giọng nói lạnh lẽo đến mức làm người ta rùng mình.
“Tại sao con lại làm như thế?”
Park Chi Kyung không trả lời. Không phải vì hắn cố ý phớt lờ, mà vì dường như không đủ can đảm để mở miệng. Thật khó tin khi nhìn thấy hắn, một Park Chi Kyung đầy quyết đoán, giờ lại cứng đờ như thế.
Park Sang Hyun nhìn chằm chằm vào hắn, đồng thời đưa một hạt đậu phộng vào miệng và nhai. Những chiếc răng sắc nhọn nghiền nát hạt đậu thành từng mảnh nhỏ.
“Có người nói rằng công tố viên làm việc cho chính phủ cũng chẳng khác gì bọn côn đồ hèn mọn làm việc cho ông trùm. Khi một vụ bê bối chính trị bùng nổ, công tố viên sẽ giống như mở tủ lấy ra món dưa muối lâu ngày, tìm kiếm tài liệu của những người nổi tiếng để tung ra báo chí, đánh lạc hướng dư luận. Điều đó, dù là phục vụ chính phủ, nhưng ta không nghĩ công tố viên giống bọn côn đồ hạ cấp đó.”
“…”
“Khi ai đó hỏi con làm nghề gì, nếu con trả lời là côn đồ, họ sẽ nhìn con bằng ánh mắt khinh bỉ. Nhưng nếu con nói mình là công tố viên, ánh mắt họ sẽ thay đổi. Con là người như thế, con trai cả à. Con là công tố viên được mọi người kính trọng. Thế nhưng, nếu con không kiềm chế được tính khí mà ăn nói lỗ mãng, thì con có khác gì một kẻ côn đồ vô học?”
“…”
“Bố con ta không chỉ là cha con, mà còn là những đối tác tốt, con trai cả à. Nếu Park Si Hyun là đứa con yêu quý khiến ta dù nhìn nhiều đến mấy cũng không thấy chán, thì con lại khác. Con là hơn cả một đứa con. Con giúp ta, và ta là điểm tựa vững chắc của con. Ta đã nhờ con giúp, nhưng con cũng đã lợi dụng ta không biết bao nhiêu lần. Chúng ta đã xây dựng một mối quan hệ vượt qua cả tình cha con thông thường. Con cũng nghĩ thế, đúng không? Vậy thì hãy trả lời ta một lần nữa.”
Park Sang Hyun phủi tay, nắm lấy hai mép bàn, từ từ cúi người sát lại gần. Ông thu hẹp khoảng cách với con trai, nghiêng đầu một cách hờ hững, nhưng ánh mắt sắc lạnh đè nặng lên hắn. Dù miệng mỉm cười, lời nói thốt ra lại đầy đe dọa.
“Thật sự thì, tại sao con lại làm như thế?”
Park Chi Kyung vẫn không trả lời. Chính xác hơn là hắn không thể trả lời. Hắn cúi đầu, né tránh ánh mắt của cha mình, môi mím chặt không nói một lời.
Park Sang Hyun ngả lưng ra sau, khẽ tặc lưỡi, giọng điệu chậm rãi nhưng đầy ý tứ.
“‘Công tố viên có thể chọn bị cáo của mình. Họ không chọn vụ án để truy tố, mà chọn người để truy tố. Và đó chính là quyền lực nguy hiểm nhất của công tố viên.’ Con biết câu đó của ai không? Đó là lời của Robert Jackson, người từng là thẩm phán Tòa án Tối cao Hoa Kỳ.”
Park Sang Hyun nói dứt lời, đứng dậy khỏi ghế. Tae Ri giật mình, vội vàng nấp sau vách ngăn, cố giữ mình không phát ra tiếng động. Cô thấy ông bước đi, kéo lê đôi dép, và nghe tiếng lục lọi gì đó trong ngăn kéo.
“Quyền lực nguy hiểm nhất của công tố viên mà con từng lạm dụng, chính Saejong đã đứng sau giúp đỡ con. Ngay cả với những trò đùa nhảm nhí của con, ta vẫn dốc hết sức giúp con. Vì sao? Vì ta đã hứa sẽ làm mọi thứ cho con.”
— Còn tiếp —