[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 53

Chương 53
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Chi Kyung bước lại gần, cố gắng bắt chước dáng vẻ một công tố viên hô hào về công lý, nhưng ánh mắt hắn lại như có chút trêu chọc khi nhìn cô.
“Buổi tối có kế hoạch gì chưa? Ăn tối cùng tôi đi.”
“…Hai người chúng ta sao?”
“Chứ gọi cả đám ở văn phòng công tố đến rồi cùng ăn chắc?”
“Hôm nay tôi có hẹn trước rồi ạ.”
“Hẹn với ai?”
Biết rõ nếu nói ra là hẹn với Lee Jun, hắn chắc chắn sẽ bùng nổ, nên Tae Ri chỉ qua loa đáp rằng là một người bạn. Chính cô cũng không hiểu vì sao mình phải lấp liếm như vậy, nhưng cứ thế mà làm.
Chi Kyung nhìn cô chằm chằm với ánh mắt tĩnh lặng, rồi không hiểu sao hắn lại không truy hỏi thêm. “Thế à” hắn đáp ngắn gọn, giọng nhẹ như không. Sau đó, hắn đưa tay ra phía sau, lấy từ túi quần sau chiếc ví da. Từ ví, hắn rút ra một chiếc thẻ đen hình chữ nhật, đưa nó về phía cô.
“Cầm lấy, đi ăn gì ngon với bạn đi.”
“…Gì cơ?”
“Tôi bảo là cầm thẻ này, đi ăn gì ngon với bạn em.”
“Công tố viên cho tôi thẻ này làm gì? Chẳng lẽ… đây là… tiền bán thân sao?”
Chi Kyung bật cười lớn, tiếng cười vang dội đến mức những người ở bên ngoài văn phòng cũng phải giật mình ngoái lại nhìn. ‘Nhóc con này, cái gì mà em không dám nói nhỉ?’ Hắn khẽ lẩm bẩm, sau đó thở dài, nhưng vẻ mặt lại không hề có chút khó chịu nào.
“Dạo này em làm việc không ra gì, lấy đâu ra tiền chứ?”
“Tôi vẫn có tiền đủ để đi ăn tối với bạn mà.”
“Ờ, chắc nhiều tiền lắm nhỉ.”
“Thật sự là tôi có mà.”
Tae Ri nói lớn, nhưng trong lòng thì lại thấy chua xót. Thực tế, cô đang trong tình trạng tài chính khá eo hẹp, chỉ vì sống nhờ ở nhà Chi Kyung mà không tốn một đồng tiền sinh hoạt nào, nên mới có thể gắng gượng được. Dẫu vậy, lòng tự trọng không cho phép cô nhận chiếc thẻ này, đó là giới hạn cuối cùng cô có thể giữ.
“Được rồi, coi như một người anh thân thiết mời em ăn bữa cơm, nhẹ nhàng thế thôi.”
“Nhưng mà, tôi thật sự…”
“Biết rồi, biết rồi. Em có tiền. Được chưa?”
Chi Kyung ngắt lời, rồi bước thêm một bước, khoảng cách giữa hai người giờ chỉ còn gang tấc. Hắn cúi xuống nhìn cô, đôi mắt đầy vẻ trêu đùa nhưng lại có chút áp lực.
“Nhưng tôi vẫn muốn mời em.”
Hắn cúi người xuống, như thể sắp hôn cô đến nơi. Mùi hương nước hoa mạnh mẽ từ hắn bất ngờ ùa tới khiến đầu óc Tae Ri trở nên mơ hồ, mất đi sự tập trung.
Bàn tay của hắn cử động từ phía dưới, chạm vào quần cô. Không lẽ hắn định thay vì đưa thẻ, lại lột quần cô ra ngay tại đây và ép cô phải khuất phục? Với người đàn ông này, điều đó không phải là không thể xảy ra. Tae Ri ngước lên nhìn hắn với ánh mắt đầy sợ hãi. Nhưng trái với những gì cô lo sợ, Chi Kyung chỉ đơn giản nhét chiếc thẻ vào túi quần jeans của cô một cách gọn gàng, rồi thản nhiên lùi lại, vẻ mặt không để lộ bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.
“Dùng thoải mái đi. Thẻ này không có hạn mức. Nếu cần tiền mặt thì cứ nói với tôi.”
Hắn quay lưng lại, không để ý đến sự im lặng của Tae Ri, rồi tiếp tục dọn dẹp trên bàn. Tae Ri nhìn bóng lưng của hắn, hai má bất giác đỏ ửng, hơi thở phả ra cũng nóng hơn thường ngày.
Nhưng cảm giác đó không chỉ vì chiếc thẻ không giới hạn kia.
***
Cô đã ăn canh xương hầm với Lee Jun. Dường như anh ấy muốn đãi cô một bữa ngon, nhưng cô từ chối. Có lẽ do ở nhà chỉ toàn ăn những món bổ dưỡng, nên cô thèm khát vị đậm đà của những món ăn kích thích vị giác.
Gia đình họ, đặc biệt là Gong Yoon Sun, thường thích những món ăn như salad hoặc đồ Hàn Quốc tập trung vào rau xanh. Có lẽ nhờ thế mà dù đã ở tuổi trung niên, bà ấy vẫn giữ được dáng vóc như người ở độ tuổi 20.
Cô nhận ra rằng, dù giàu hay nghèo, để có được kết quả tốt đẹp, ai cũng cần phải nỗ lực đến mức đổ máu và mồ hôi.
Sau khi ăn xong, 2 người họ chuyển địa điểm để uống soju. Lâu lắm rồi mới được uống rượu, cô cảm thấy phấn khích, uống liền ba ly soju một cách hối hả. Nhìn cô nhăn mặt, Lee Jun bật cười nhẹ nhàng.
“Uống rượu cùng em thế này, hình như đây là lần đầu tiên thì phải.”
“Đúng vậy, anh à.”
Sau đó, họ không nói thêm gì nhiều. Cô như kẻ cô độc lạc lõng giữa một nơi ồn ào, chỉ lặng lẽ nhìn vào khoảng không. Còn Lee Jun, ngồi đối diện, chỉ mải miết dùng móng tay cạo lên thành ly nước, dường như ngập ngừng không biết bắt đầu câu chuyện thế nào.
“Tae Ri à, anh thật sự có điều này muốn hỏi.”
“Dạ anh?”
“Vị công tố viên đang giúp đỡ ba em ấy, anh ta thật sự là công tố viên à?”
“Câu hỏi của anh là có ý gì?”
“Ngay từ trước anh đã thấy kỳ lạ rồi. Ánh mắt người đó nhìn em… hơi khác thường. Thành thật mà nói thì Tae Ri à, em có đang nợ anh ta tiền không?”
“Không phải đâu.”
“Nhưng anh thấy không bình thường chút nào. Nếu anh ta đang giúp đỡ ba em, thì tại sao em lại phải nhờ anh giúp? Em có thể nói thật với anh mà, Tae Ri à. Anh ta, rốt cuộc là ai?”
“Đã bảo là người đang giúp em mà anh.”
Giọng cô bất giác trở nên gắt gỏng, đến mức chính cô cũng không nhận ra. Có lẽ cô đã say. Cô nhắm mắt, dùng tay day day thái dương đang nhức nhối.
“Em xin lỗi. Em biết anh lo cho em, em thật sự cảm ơn anh. Nhưng anh ấy đúng là người đang giúp em, một người rất đáng quý trọng…”
“Ừ, vậy thì anh xin lỗi.”
Nhìn giọng cô dần nhỏ lại như ngọn đèn sắp tắt, Lee Jun cố gắng nở nụ cười gượng gạo để xoa dịu bầu không khí.
Lúc đó, đã gần 3 giờ rưỡi sáng, khi mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ.
Chiếc taxi chở cô lướt nhẹ dừng lại trước cổng biệt thự của Park Chi Kyung. Cô đã từ chối đề nghị đưa về của Lee Jun. Anh ấy trông có vẻ tổn thương vì bị từ chối nhiều lần, nhưng đây là sự quan tâm dành cho anh.
Không phải vì họ đã làm gì đặc biệt hay nói chuyện nhiều, mà chỉ là thời gian vô tình trôi qua khiến cô trở về muộn thế này.
Có lẽ trong sâu thẳm, cô không muốn trở lại căn nhà ấy.
Khi Lee Jun hỏi về mối quan hệ giữa cô và hắn, thật ra cô cũng muốn hỏi ngược lại.
Thật ra là thế này, anh à. Anh ta không phải ‘không là gì cả’. Anh ta là người mà dạo gần đây em ghét nhất trên đời. Đôi khi em muốn bóp cổ anh ta đến chết khi anh ta đang ngủ, nhưng nếu không thấy anh ta thì em lại tò mò. Có lúc em thầm cầu mong anh ta bị xe đụng chết đi, nhưng nếu anh ta về muộn, em lại không thể không bận tâm. Đáng ghét, khó chịu, đến mức ăn uống cũng chẳng ngon lành, mỗi lần nói chuyện với anh ta em lại cảm thấy bực bội khủng khiếp. Nhưng mà… em lại muốn biết anh ta nghĩ gì, sống ra sao, thậm chí muốn trò chuyện thật sâu sắc với anh ta. Anh nghĩ mối quan hệ này rốt cuộc là gì hả anh?
“…”
Tae Ri loạng choạng dừng lại trước cánh cổng sắt đồ sộ, một cánh cổng toát lên vẻ uy nghi ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Cô chớp mắt nhìn lên, nhưng rồi không đủ can đảm để mở cánh cổng đó. Thay vào đó, cô vòng ra phía sau biệt thự, nơi có một cánh cửa bí mật mà bà Shin đã chỉ.
Nhập mật mã, cô lặng lẽ bước vào, giữ im lặng như một chiếc bóng.
Do uống nhiều hơn dự định, cô phải bước đi trên đầu ngón chân để lên cầu thang. Nhưng cứ đi được một đoạn, cô lại phải dừng lại, thở dốc nặng nề như vừa vượt qua một thử thách khó khăn.
Đúng là cái nhà chết tiệt, sao lắm cầu thang thế không biết! Cô lẩm bẩm trong đầu, rồi lại miễn cưỡng tiếp tục leo lên từng bậc. Cuối cùng, cô cũng lên được tầng hầm một, cả người mệt lả.
Bất chợt có một ý nghĩ bật ra trong đầu cô. Có khi nào thân hình hoàn mỹ của Gong Yoon Sun là nhờ bà ấy leo những bậc cầu thang này hàng ngày?
Ý nghĩ đó khiến cô bật cười khẽ, bất chấp men rượu vẫn đang làm đầu óc cô quay cuồng.
Thở hổn hển, cô định leo nốt lên tầng hai. Nhưng đúng lúc đó, một tia sáng yếu ớt hắt ra từ thư phòng lọt vào tầm mắt cô.
Park Chi Kyung vẫn chưa ngủ sao? Cô tự hỏi, rồi suy ngẫm về thói quen sinh hoạt của người đàn ông ấy. Một người chỉ ngủ khi cả gia đình đã an giấc, nhưng luôn là người thức dậy sớm nhất. Hắn rời nhà vào sáng sớm, trở về khi trời đã tối muộn, và thậm chí làm việc cả cuối tuần. Ngày duy nhất hắn nghỉ ngơi có lẽ chỉ là Chủ nhật, nhưng ngay cả ngày đó, hắn cũng ra bờ sông chạy bộ hoặc ở lì trong thư phòng. Khi xong việc, hắn lại khóa mình trong phòng ngủ, có lẽ để bù lại những giấc ngủ bị thiếu.
Anh ta sống kiểu gì vậy chứ? Sống như thế để thành công, hay là thành công nên phải sống như thế?
Cô tự hỏi, những suy nghĩ về Park Chi Kyung ngày càng lấn át tâm trí.
Tae Ri quyết định hôm nay sẽ không gặp hắn. Nếu gặp hắn vào lúc đêm khuya như thế này… nếu hắn lại muốn gì đó từ cô, có lẽ hôm nay cô sẽ không thể chống cự. Thậm chí, cô có thể dễ dàng đầu hàng hơn bao giờ hết.
Rõ ràng trong đầu, cô đã tự nhủ sẽ đi lên tầng hai. Nhưng khi nhận ra, đôi chân cô lại đang hướng về ánh sáng từ thư phòng, như thể bị dẫn lối bởi một thứ gì đó vô hình.
Cô lảo đảo bước đi, từng bước, từng bước chậm rãi, cứ thế tiến về phía ánh sáng.