[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 52

Chương 52
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Hy vọng hão huyền sao? Ông thực sự nghĩ như vậy à?”
Giọng nói bình thản, nhưng ẩn sau đó là rõ ràng sự khó chịu.
“Ông Kang Sang Beom.”
Chi Kyung đan hai bàn tay lại, hơi nghiêng người về phía trước, thu hẹp khoảng cách giữa hắn và Kang Sang Beom. Đôi mắt sâu thẳm ánh lên một tia sắc lạnh khó đoán.
“Nhìn vào cổ tay của ông đi. Nhìn xung quanh nữa. Hãy dùng đôi mắt của mình để thấy rõ ông đang ở đâu, trên bàn này có những món ăn gì, cuộc gặp gỡ này đang diễn ra tại đâu, và sắp tới ai sẽ bước vào căn phòng này.”
Cổ tay không bị còng, xung quanh không có lính canh, Kang Sang Beom đang thoải mái ngồi trong căn phòng riêng biệt thuộc văn phòng công tố, đối diện một chiếc bàn đầy những món ăn cao cấp và chỉ có duy nhất một công tố viên đối diện. Chi Kyung rõ ràng đang khéo léo bày tỏ sự khó chịu rằng đừng so hắn với một công tố viên bình thường.
“Công tố viên, ngài thực sự… có thể minh oan cho tôi sao?”
Có vẻ như cuối cùng Kang Sang Beom cũng nhận ra điều gì đó, ánh mắt ông rung lên nhẹ, nhìn Chi Kyung với vẻ ngạc nhiên pha lẫn kính sợ, như đang đối diện một vị thần tối cao.
“Nếu ông thực sự bị oan, tất nhiên rồi.”
“Tôi vô tội! Công tố viên, tôi thực sự bị oan!”
Những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu như bùng nổ, Kang Sang Beom nắm chặt lấy tay Chi Kyung như thể đó là chiếc phao cứu sinh duy nhất, cúi đầu đầy cảm kích. Chi Kyung nở một nụ cười mang vẻ trịch thượng, đẩy đôi đũa về phía ông.
“Chỉ cần câu trả lời đó là đủ. Bây giờ, ăn những món ngon này khi chúng còn ấm đi. Đây là những món mà con gái ông đã nhờ tôi chuẩn bị cho ông.”
“Công tố viên… Tae Ri, con bé… hiện giờ thế nào rồi?”
Kang Sang Beom cầm lấy đôi đũa, giọng nói không còn mang vẻ phòng bị như trước. Đôi tay run run bóc lớp vỏ bọc của đôi đũa, ông nhìn vào miếng cá ngừ sống mà Chi Kyung vừa gắp để trên đĩa của mình.
“Con bé vẫn khỏe. Sắp tới đây rồi. Hai người hãy gặp nhau và nói chuyện. Nhưng thời gian không nhiều đâu, chỉ đủ để hỏi thăm thôi.”
Nhìn Kang Sang Beom đang cố nhét từng miếng thức ăn vào miệng trong lúc nghĩ đến con gái, Chi Kyung ngả người tựa cằm lên tay, ánh mắt nhìn xuống đầy lãnh đạm. Thỉnh thoảng, khi ánh mắt họ chạm nhau, hắn mỉm cười một cách nửa vời, như rắc thêm niềm tin cho đối phương.
Dưới lớp vỏ bọc của sự nhân từ là một dáng vẻ ngạo mạn, nhưng cũng đủ để chiếm trọn sự tin tưởng của Kang Sang Beom.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng nhưng do dự vang lên, và cánh cửa từ từ mở ra sau một khoảng thời gian ngắn.
Ánh mắt Kang Sang Beom lập tức quay về phía sau, nơi cánh cửa vừa mở. Đứng đó là Kang Tae Ri.
“Ba…?”
Người cha từng khiến cô run sợ, căm hận.
“Tae… Tae Ri! Tae Ri à!”
Người con gái mà ông sẵn sàng đánh đổi tất cả.
Không ai bảo ai, cả hai cùng lao về phía nhau, ôm chặt lấy nhau, tay vuốt ve khuôn mặt đối phương mà nước mắt không ngừng rơi.
Dường như tất cả những tổn thương và oán trách trong quá khứ đã biến mất. Họ không quan tâm đến ánh nhìn của bất kỳ ai, chỉ dành trọn khoảnh khắc tái ngộ đầy cảm xúc này cho nhau.
“Ba… tại sao, tại sao ba lại gầy như vậy…”
“Không, Tae Ri à. Ba không gầy đâu. Ba chăm tập thể dục, khỏe hơn trước nữa đấy. Nhìn mà xem.”
“Ba… con xin lỗi…”
“Con gái của ba không cần phải xin lỗi. Ba mới là người có lỗi với con. Một người cha tồi tệ như ba đã khiến con phải chịu nhiều khổ cực, đúng không? Tae Ri, ba thực sự… thực sự rất xin lỗi con.”
“Không đâu, ba. Ba đừng xin lỗi con. Con sống rất tốt mà. Mẹ cũng khỏe mạnh…”
Kang Sang Beom ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tae Ri trong đôi bàn tay run rẩy, nước mắt lăn dài trên má. Còn Tae Ri thì liên tục dùng mu bàn tay lau nước mắt, thô bạo chùi đi từng giọt như thể muốn xóa bỏ tất cả. Nhưng giống như kính xe hơi bị mưa, lau đi rồi, nước mắt lại tràn ra.
“Với cả, công tố viên cũng rất quan tâm đến gia đình mình, nên mọi thứ đều ổn. Thật đấy…”
Nếu việc ra lệnh, cười khẩy và đe dọa hàng ngày được xem là quan tâm, thì đúng là Chi Kyung đã dành cho họ sự quan tâm rất lớn.
Tae Ri chỉ nói những lời ngọt ngào để trấn an cha mình, nhưng Kang Sang Beom ngay lập tức buông khuôn mặt của con gái ra và cúi rạp người trước Chi Kyung.
“Cảm ơn, cảm ơn công tố viên rất nhiều!”
Trước mặt Tae Ri, người vẫn ôm chặt lấy cha mình, Kang Sang Beom cảm ơn Chi Kyung như thể ông đang cầu xin một vị cứu tinh.
Tae Ri, không muốn rời xa cha mình dù chỉ một chút, tiếp tục ôm lấy ông, giọng nghẹn ngào vì những lời xin lỗi không ngừng tuôn ra.
“Ba… con xin lỗi. Hồi đó con còn nhỏ, ngây thơ quá. Ba đã cho con tất cả, yêu thương con nhất trên đời này, nhưng con lại thấy điều đó thật ngột ngạt… Con đã nghĩ nó quá sức chịu đựng… nên con ghét điều đó…”
“Không, không phải vậy đâu, Tae Ri à. Nghe lời ba nói. Con không có lỗi gì cả. Ba mới là người ngốc nghếch. Là lỗi của ba, vì ba yêu con quá nhiều nên đã khiến con cảm thấy ngột ngạt. Khi ba ra khỏi đây, ba sẽ không như thế nữa đâu Tae Ri à, con gái của ba.”
Hai cha con lại ôm nhau, nước mắt tuôn trào.
Chi Kyung vẫn tựa cằm lên tay, quan sát họ như đang xem một vở kịch chậm rãi mà nhàm chán.
Vẻ mặt hắn thoáng chút lãnh đạm, đôi khi là không cảm xúc, hoặc thậm chí là không hài lòng.
Nhìn cảnh hai cha con đầy tình cảm, có lẽ trong đầu Chi Kyung đang vang lên những dòng độc thoại lạnh lùng.
Rồi sẽ có ngày em quay trở lại bên ba mình, Tae Ri. Dưới bóng của ba, trong sự kiểm soát của ông ta, và quên tôi hoàn toàn. Lúc đó, tôi chẳng còn ý nghĩa gì với em nữa.
Vậy thì, có nên để ba em ở lại đây không?
Nhìn Tae Ri hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của hắn, ánh mắt chỉ hướng về cha mình, cảm xúc của Chi Kyung dường như trở nên rối loạn hơn bao giờ hết.
Ở tầng 6, trong nhà vệ sinh, Tae Ri rửa mặt rất lâu. Cô vốc nước lạnh lên khuôn mặt đẫm nước mắt của mình, tiếng nước bắn tung tóe vang lên từng hồi.
Cô đặt đôi tay ướt át lên bồn rửa, ngẩng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt phản chiếu trong gương, nơi những giọt nước còn nhỏ xuống như những giọt nước mắt cuối cùng. Trong đôi mắt ấy, hình bóng của cha cô hiện lên rõ rệt.
Cuộc gặp gỡ giữa hai cha con không kéo dài lâu. Dưới sự áp giải của các cai ngục, Kang Sang Beom rời đi nhưng không thể rời mắt khỏi Tae Ri. Như một người cha buộc phải để lại đứa con nhỏ bên bờ sông, ông liên tục ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt tràn ngập sự tiếc nuối và đau khổ.
Tae Ri à, hãy đến gặp lại ba. Lần tới hãy đến cùng mẹ, ba sẽ chờ. Chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút thôi, ba sẽ sớm trở về.
Ánh mắt của cha cô giờ đây không còn trốn tránh nữa. Có lẽ ông đã lấy lại đủ dũng khí để đối mặt với gia đình mình, và từ nay, cô đã có thể gặp lại cha qua những lần thăm tù.
Trong tất cả những điều này, Chi Kyung thực sự là một người đáng biết ơn.
Tae Ri quay trở lại văn phòng công tố của Park Chi Kyung để cảm ơn. Khi cô bước vào, ánh mắt của các trợ lý và nhân viên văn phòng thoáng lướt qua cô rồi nhanh chóng rời đi, như thể họ không muốn để lộ sự tò mò.
Khi vào căn phòng riêng, cô thấy Park Chi Kyung đang dọn dẹp những món ăn còn sót lại trên bàn. Tae Ri xắn tay áo, bước tới gần để giúp đỡ, nhưng hắn chỉ giơ tay ra hiệu ngăn lại.
Bị từ chối, bàn tay dừng lại giữa không trung một thoáng trước khi cô hạ xuống một cách kín đáo. Tae Ri đặt hai tay trước người, cúi đầu thật sâu và nói với giọng đầy cảm kích.
“Cảm ơn anh, công tố viên. Cảm ơn vì đã để tôi gặp lại ba mình. Thật lòng mà nói, tôi đã không dám hy vọng nhiều. Tôi không nghĩ mình có thể gặp ba ở đây.”
Park Chi Kyung tiếp tục im lặng, tập trung vào việc dọn dẹp bàn ăn mà không nói lời nào. Sự lạnh nhạt của hắn khiến Tae Ri cảm thấy lúng túng, cơ thể cô khẽ co lại, ngại ngùng đứng chờ. Một lúc sau, đôi môi mím chặt của hắn khẽ mở, chỉ thốt ra một tiếng đáp gọn lỏn “Ừ”.
“Tôi sẽ đi trước. Hẹn gặp lại anh ở nhà.”
Câu nói bật ra khiến cô tự bật cười. Người từng không muốn bước vào căn nhà ấy giờ đây lại nói lời ‘hẹn gặp ở nhà’ một cách tự nhiên đến kỳ lạ.
Khi cô quay người, tay vừa chạm vào tay nắm cửa thì giọng nói trầm thấp, yên tĩnh của Park Chi Kyung vang lên, như mặt hồ mùa đông khiến bước chân cô khựng lại.
“Em thấy vui khi gặp lại ba mình chứ?”
Tae Ri quay người nhìn hắn, dứt khoát đáp “Vâng”. Park Chi Kyung khẽ “Ừm” một tiếng rồi đứng thẳng người.
“Đột nhiên tôi cảm thấy có lỗi quá.”
“Sao công tố viên lại cảm thấy như vậy với tôi?”
“Tôi cũng không biết nữa. Có lẽ là sự chán chường với nền tư pháp mục ruỗng. Thôi thì cứ cho là vậy đi.”
— Còn tiếp —