[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 51

Chương 51
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Hắn vẫn để nguyên như vậy, một tay cởi khóa thắt lưng, kéo quần xuống, miệng lảm nhảm bằng thứ giọng lưỡi đã ngấm đầy hơi men.
“Thả lỏng đi…”
“Nếu nhất thiết phải làm… thì vào phòng đi. Chỗ này… tôi không thích.”
“Kang Tae Ri này sao mà lắm thứ không thích thế…”
Đồ điên. Liệu có người phụ nữ nào lại thích làm chuyện đó ở một nơi trống trải như thế này chứ? Bàn tay kéo chiếc quần lót của Tae Ri xuống có vẻ hơi cáu kỉnh.
Park Chi Kyung chà xát dương vật của mình giữa hai bên mông trắng nõn của Tae Ri. Hắn vuốt ngược tóc lên, thở hắt ra, rồi không chút dịu dàng, ngay lập tức đẩy thẳng ‘cây gậy’ đã cương cứng vào bên trong nơi vẫn còn khô khốc. Luôn luôn là kiểu tình dục như vậy, chẳng hề có một chút vuốt ve âu yếm nào.
“Ư… đau, đau quá…”
Có vẻ như việc nhét thứ đó vào nơi vừa chật chội vừa khô khốc không hề dễ dàng, Park Chi Kyung hơi nhíu mày, thở hắt ra đầy khó chịu.
“Suỵt, em yêu. Có người nghe thấy đấy…”
Hắn dùng tay bịt miệng Tae Ri lại khi cô rên rỉ, rồi bắt đầu nhịp nhàng di chuyển. Ngay từ đầu hắn đã thúc đẩy rất nhanh, khiến da thịt Tae Ri liên tục cọ xát vào lớp da ghế. Két, két, két.
Một bàn tay luồn vào trong chiếc hoodie rộng thùng thình, không chút kiêng dè xoa nắn nhũ hoa của Tae Ri. Hắn dùng lưỡi mút vành tai cô, đồng thời bên dưới vẫn điêu luyện tăng tốc độ thúc đẩy.
Chiếc ghế sofa đắt tiền vẫn vững chãi như một cái cây cổ thụ cắm rễ sâu vào lòng đất, nhưng thế giới vốn đã chẳng có rễ bám của Tae Ri lại càng chao đảo.
Như một con thú chỉ còn bản năng, Park Chi Kyung ghì mạnh đầu Tae Ri xuống. Một bên má cô chạm vào lớp da lạnh lẽo, cùng lúc đó hắn nâng cao hông Tae Ri lên. Nhờ vậy mà sự xâm nhập càng sâu hơn, chạm đến điểm kích thích.
“Hức…”
“Tae Ri…”
Hắn mở đôi mắt lờ đờ vì khoái lạc, thở dốc trên lưng cô.
“Em có thật sự… mong tôi được tốt đẹp… không?”
Hắn thì thầm điều gì đó như hơi thở phả vào lưng cô, nhưng tiếng da ghế cọt kẹt quá lớn khiến cô chẳng nghe thấy gì.
Không nhận được câu trả lời từ Tae Ri, hắn túm lấy tóc cô giật ngược ra sau, chửi rủa.
“Đồ khốn, không phải vậy đúng không?”
Ư… Hắn liếm dọc theo chiếc cổ trắng ngần của cô, rồi phập, phập, phập, rút phăng đầu dương vật to lớn ra khỏi nơi kín đáo, rồi lại đâm mạnh vào tận gốc, xuyên qua cô.
Tae Ri cắn chặt môi dưới để nuốt những tiếng rên rỉ. Cô cảm thấy vị tanh của máu ở đầu lưỡi.
“Phù…”
Hắn từ từ ngồi thẳng dậy, buông tha cho chiếc cổ của cô. Hắn dùng hai tay nắm lấy phần hông Tae Ri, xoay tròn phần mông căng tròn, nhẹ nhàng kích thích sâu bên trong.
“Ưm, ư, ư…”
Tae Ri không thể chịu đựng được cơn rùng mình như muốn nuốt chửng lấy cô, cô vùng vẫy như một người đang tìm kiếm thứ gì đó để bám víu. Rồi cô đưa tay ra sau, nắm chặt lấy cẳng tay rắn chắc của hắn.
Park Chi Kyung nhìn xuống cô với khuôn mặt như một kẻ thống trị tuyệt đối, rồi thốt ra những lời mà người nghe khó có thể tin được.
“Chúng ta hôn nhau như hôm qua nhé.”
Hắn thở hắt ra như một tiếng thở dài, rồi nắm lấy cằm Tae Ri, xoay mặt cô về phía mình.
“…Làm đi.”
Rượu quả thật là một thứ đáng sợ. Nó đã khiến Park Chi Kyung có khuôn mặt như thế này, nói ra những lời như thế này.
“Hé miệng ra nào… em yêu…”
Hắn thúc giục như van nài, rồi dùng tay mở hàm dưới của Tae Ri ra, đưa lưỡi mình vào. Ai nghe thấy cũng sẽ nghĩ hắn là một người đàn ông chỉ hôn sau khi được cho phép.
Dù mang vẻ mặt không mấy sẵn lòng, nhưng Tae Ri lại chìm đắm vào bầu không khí này, cô ngoan ngoãn đón nhận lưỡi của hắn và cũng đưa lưỡi mình ra.
Lưỡi của hai người quấn lấy nhau một cách đầy gợi tình, khao khát trao đổi nước bọt cho nhau.
Cảm xúc mà Tae Ri cảm nhận được vào rạng sáng này gần như là sự thất vọng.
Vì thích. Vì trong lòng cô thầm vui mừng khi biết hắn, người đàn ông đó, đã không thành với một người mà cô thậm chí còn không biết mặt…
Không có gì có thể bi thảm và tuyệt vọng hơn thế này.
***
Bầu không khí trong phòng thẩm vấn của Park Chi Kyung trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, có lẽ là do sự hiện diện của những cai ngục canh giữ bên ngoài.
Cuộc gặp gỡ với Kang Sang Beom diễn ra trong căn phòng riêng biệt gắn liền với phòng thẩm vấn. Trên bàn tiếp khách bày sẵn nhiều món ăn sang trọng, chủ yếu là sushi cao cấp và thịt bò hạng nhất.
Người trợ lý đặt tách cà phê xuống trước mặt Chi Kyung, sau đó rời khỏi phòng, không quên run rẩy khi quay lại chỗ ngồi. Bởi ánh mắt và thái độ của Chi Kyung khi nhìn vào Kang Sang Beom hoàn toàn không giống như đùa.
“Ăn đi, đây đều là những món ăn ngon đấy.”
Diện trên mình bộ vest chỉn chu, Chi Kyung mỉm cười lịch thiệp, tay ra hiệu mời gọi Kang Sang Beom, người đang ngồi đối diện hắn với bộ đồ phạm nhân.
“Công tố viên, tại sao tôi lại phải chịu đối đãi thế này?”
Dù khoác trên mình bộ quần áo tù, nhưng là người từng giữ vị trí lãnh đạo cấp cao tại một tập đoàn lớn, Kang Sang Beom vẫn giữ nguyên phong thái và gương mặt của một người tri thức.
Ánh mắt và thái độ của Chi Kyung khi nhìn Kang Sang Beom có gì đó khác biệt so với khi hắn đối mặt với Seo Jung Eun.
“Có lẽ ông đang đói. Ăn chút đi.”
“Tôi không tin trên đời có sự tử tế hay lòng tốt nào mà không kèm theo điều kiện. Công tố viên cứ nói thẳng vấn đề đi.”
Kang Sang Beom từ chối nhận đôi đũa dùng một lần mà Chi Kyung đưa tới, chỉ lặng lẽ chờ đợi lời giải thích từ hắn. Chi Kyung nhíu mày, đặt đôi đũa xuống bàn rồi ngả người tựa vào ghế sofa, tay đan vào nhau và đặt gọn trên đùi, giọng nói khô khốc vang lên.
“Tôi nghe nói ông đã từ chối gặp mặt gia đình. Có vẻ như chuyện đó là thật, vì đến giờ ông vẫn không biết gì cả.”
“Tôi không biết gì là sao?”
“Con gái ông là Kang Tae Ri đúng chứ?”
Ngay khi nghe thấy cái tên Tae Ri, mắt Kang Sang Beom lập tức đỏ lên. Nước mắt chảy dài trên gương mặt ông ta như thể chỉ chờ được gọi tên.
“Tae Ri… con bé Tae Ri của tôi…”
Như một ngòi nổ vừa được châm lửa, Kang Sang Beom run rẩy, khóc không thành tiếng khi nghe nhắc đến con gái.
“Tae Ri…”
Chi Kyung lạnh lùng nhìn người đàn ông đang nức nở trước mặt mình, khẽ nghiêng người với lấy hộp khăn giấy.
“Tôi biết rõ Tae Ri. Cô ấy là bạn đồng môn đại học của em trai tôi, cũng là người tôi rất quý mến.”
“Thật… thật vậy sao?”
“Trước tiên hãy lau nước mắt đi đã.”
Chi Kyung rút vài tờ khăn giấy và đưa tới trước mặt Kang Sang Beom, rồi chậm rãi nói tiếp.
“Tae Ri sẽ đến đây sớm thôi. Nếu con bé nhìn thấy ba mình trong tình trạng thế này, chẳng phải sẽ rất đau lòng sao?”
Kang Sang Beom vừa dùng khăn giấy chấm mắt, vừa mở to mắt kinh ngạc.
“Cậu nói… Tae Ri… con bé sẽ đến đây sao?”
“Đúng vậy. Kang Tae Ri đang trên đường đến đây, sẽ tới ngay thôi. Ông hỏi tại sao mình lại phải chịu đối đãi thế này, phải không?”
Chi Kyung đưa tay xoa gáy, gương mặt thoáng hiện sự nhàm chán. Hắn định nhắc lại lời đã nói nhiều lần trước đó nhưng rồi lại thay đổi ý định, quay sang hỏi ngược lại Kang Sang Beom.
“Trước tiên, tôi muốn biết ông có thực sự bị oan không, ông Kang Sang Beom.”
“…”
“Nói một cách chính xác, vụ án này không nằm trong phạm vi xử lý của đội điều tra đặc biệt mà tôi trực thuộc. Tôi tham gia vụ này chỉ vì Tae Ri, nhưng ít nhất tôi cũng cần biết quân bài trong tay mình là tốt hay xấu.”
“…”
“Ông cứ thoải mái mà nói. Dù ông có thừa nhận đi chăng nữa, bản án cũng không thể nặng hơn so với hiện tại.”
“Đến giờ, tôi có chối thì cũng ích gì, thưa công tố viên…”
“Sao lại không ích gì? Giờ đây tôi đang đứng về phía ông đây, ông Kang Sang Beom.”
“Tôi đã nói rằng mình bị oan đến cả trăm, cả nghìn lần rồi. Nhưng không một ai tin lời tôi cả. Việc công tố viên tin tôi và hết lòng giúp đỡ tôi, đương nhiên tôi vô cùng cảm kích. Tuy nhiên, điều đó không thay đổi được sự thật rằng tôi không muốn tiếp tục cuộc chiến vô vọng này. Tôi hiểu rõ sự hao mòn cả về thể lực lẫn tinh thần đã vượt quá giới hạn của mình. Tôi không muốn gia đình mình phải đau khổ thêm nữa. Vì vậy, công tố viên, xin đừng gieo hy vọng hão huyền cho họ. Ngài không thể nào đánh bại được bọn họ đâu.”
Ánh mắt của Kang Sang Beom lúc này đã đỏ lên theo một cách khác. Đôi mắt đầy tơ máu, căng tràn phẫn nộ của ông khiến Chi Kyung thoáng cau mày, giữa trán hắn hiện lên một nếp nhăn nhè nhẹ.
— Còn tiếp —