[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 50

Chương 50
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Dọn dẹp?”
Chi Kyung vừa lau tay, nở một nụ cười nhạt, nhìn thẳng vào Kim Jung Ha.
“Tôi? Tại sao tôi phải dọn dẹp?”
“Sao lại hỏi tại sao? Vì đó là phép lịch sự tối thiểu với người mà anh định kết hôn.”
“Kết hôn? Ai với ai?”
Giọng điệu lạnh lùng vô lý ấy khiến Kim Jung Ha giật mình. Cô ta đã từng đối mặt với vô số ánh mắt của những kẻ sát nhân, nhưng khoảnh khắc ấy, cả sống lưng cô ta lạnh buốt, da gà nổi lên từng đợt.
“Ai ư? Đương nhiên là tôi với anh…”
“Khoan đã, luật sư Kim Jung Ha.”
Chiếc khăn ướt bị hắn ném mạnh xuống bàn. Chi Kyung nhíu mày, xoa trán, nghiêng đầu như đang thật sự bối rối.
“Tôi không nhớ là mình đã quỳ xuống trước mặt cô, cầu xin cô kết hôn với tôi, đúng không?”
Kim Jung Ha không thể che giấu sự bối rối, ấp úng tìm lời phản bác. Thế nhưng, Chi Kyung đã vươn người, đặt tay lên hai mép bàn như khoe tấm lưng rộng rãi của mình, từ tốn rút ngắn khoảng cách với cô ta. Giọng điệu của hắn trở nên mỉa mai.
“Ngày mai, cô sẽ đến bảo với tôi rằng mình chưa từng ngủ với tôi mà đã có thai mất thôi.”
“Này, công tố viên Park Chi Kyung, anh quá đáng rồi đấy! Anh không thấy tình hình bây giờ rất nguy hiểm à?”
“Người vượt ranh giới trước là cô đấy.”
Sự biến đổi trên gương mặt Chi Kyung diễn ra chỉ trong nháy mắt.
‘Đi mà xem lại ranh giới của mình đi, ông già.’
Sự phẫn nộ trong lòng hắn giờ mới dâng trào.
‘Xem cho kỹ đi, công tố viên Park. Hy vọng lần này anh sẽ đạt được điều mình muốn.’
Cơn giận không thể kiềm chế sục sôi trong lòng.
Bề ngoài trông có vẻ yên lặng, nhưng bên trong cảm xúc tựa như tâm bão, nơi con thuyền đang chao đảo giữa những cơn sóng dữ. Một cơn sóng thần đen tối cuộn trào, chuẩn bị nhấn chìm tất cả.
Những cảm xúc không thể che giấu hiện rõ trên gương mặt Chi Kyung, bùng nổ như ngọn núi lửa.
“Nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói lại lần nữa xem.”
Hắn lạnh lùng thốt lên, như một cái tát thẳng vào lòng tự trọng của đối phương.
“Tại sao tôi phải dọn dẹp cái người đó, đồ đầu rỗng?”
Chỉ một câu nói, một ánh nhìn, một hành động nhỏ nhoi của người kia cũng khiến hắn trồi sụt giữa địa ngục và thiên đường. Lúc thì hóa thành quỷ dữ, khi lại biến thành thiên thần.
Cái đứa nhóc đó, rốt cuộc là gì đối với anh?
Đã quá nửa đêm, nhưng Park Chi Kyung vẫn chưa trở về nhà. Tae Ri nằm ngửa, nhìn lên trần nhà mà chẳng suy nghĩ điều gì.
Mỗi khi bắt đầu nghĩ, dòng suy nghĩ lại kéo dài không dứt, từng ý nối nhau như sợi xích vô tận. Điều đó khiến cậu chán ghét. Vì vậy, cô chọn cách để đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Tiếng rung khẽ vang lên. Điện thoại vừa nhận được một tin nhắn mới.
[Tae Ri à. Mai anh nghỉ ở chỗ làm. Đi ăn cùng anh nhé?]
Đó là tin nhắn từ Lee Jun. Ngày mai cũng là ngày cô phải gặp ba. Dù chẳng có tâm trạng ăn uống với ai, nhưng lần này cô lại trả lời một cách lạ thường ‘Được’.
Quăng điện thoại sang bên cạnh, Tae Ri trở mình nằm nghiêng. Khi nhắm mắt lại, bóng dáng Park Chi Kyung trong bộ vest mà cô chọn cho hắn mờ ảo hiện lên trong màn đêm.
‘Mút đi, cưng.’
Hình ảnh Park Chi Kyung túm tóc một người phụ nữ khác, ép cô ta ngậm lấy nơi nhạy cảm của mình cứ thế ùa về, khiến Tae Ri bất giác mở choàng mắt.
Cô ngồi dậy, nhìn đồng hồ thì đã hơn 2 giờ sáng. Nhưng không hiểu sao, Tae Ri không hề thấy buồn ngủ.
Có lẽ vì thói quen sinh hoạt sau những đêm làm việc, hoặc có thể do ngôi nhà này luôn khiến cô khó chịu, đặc biệt vào những ngày tâm trạng rối bời. Và nguyên nhân chính của sự rối bời ấy, lúc nào cũng là Park Chi Kyung.
Suy nghĩ về việc uống một lon bia chợt lóe lên trong đầu cô. Có lẽ bia sẽ giúp dễ ngủ hơn.
Nhưng trong khu phố giàu có này, lại chẳng có lấy một cửa hàng tiện lợi gần nhà. Để mua bia, cô phải xuống hết dốc dài, nghĩ đến đó đã muốn bỏ cuộc. Thế rồi, giọng nói của bà Shin bất giác vang lên trong đầu.
‘Cô chủ à, rượu cất trong tủ lạnh tầng hầm 2 ấy. Công tố viên cực kỳ ghét chuyện phu nhân uống rượu, nhưng mà phu nhân bảo đó là thú vui duy nhất của mình. Nếu cô cần thì cứ xuống lấy nhé, tôi luôn để sẵn mà.’
Tae Ri không buồn chỉnh lại mái tóc rối, chỉ khoác chiếc áo hoodie mỏng rồi lặng lẽ bước xuống cầu thang.
Từ tầng 2 xuống tầng 1. Từ tầng 1, tiếp tục xuống tầng hầm 1. Sau đó, đi theo cầu thang dẫn xuống tầng hầm 2… Nhưng giữa chừng, bước chân nhẹ nhàng của cô bỗng khựng lại. Trước phòng sách, có một dáng người đang ngả mình trên sofa.
Cô nheo mắt cố xác định rõ người đó. Là Park Chi Kyung.
Hắn tựa đầu vào lưng ghế, mắt nhắm nghiền, chiếc cà vạt mà cô chọn cho hắn bị anh tháo bung tùy tiện.
Dù khoảng cách không gần, nhưng Tae Ri có thể cảm nhận được rằng hắn đã uống rượu.
Liệu hắn đã vượt ranh giới? Người phụ nữ đó thế nào? Có phải gu của hắn không? Hắn đã ngồi nhâm nhi rượu và buông những câu đùa cợt vô nghĩa cùng cô ta? Hay đã làm nhiều hơn thế? Liệu hắn có đưa cô ta đến khách sạn, dùng thân hình hoàn hảo của mình như một thứ vũ khí, khiến cô ta phải cong lưng kêu lên?
Mãi chìm trong những suy nghĩ chẳng đi đến đâu, Tae Ri chớp mắt, hất chúng ra khỏi đầu. Cô tiếp tục bước xuống cầu thang để lấy bia.
“…Lại đây.”
Giọng nói đột ngột vang lên, phá vỡ sự im lặng. Tae Ri khựng lại. Cô đã nghĩ rằng hắn đang ngủ.
“Anh say rồi, lên giường ngủ đi. Tôi có việc cần làm.”
Khi Tae Ri vừa định bước xuống cầu thang, hắn lại lên tiếng.
“Hay để tôi xuống dưới.”
Đó là lời đe dọa quen thuộc như một thói quen.
“Làm ơn, tôi bảo đến thì cứ đến đi.”
Giọng hắn nghe như một sự đe dọa xen lẫn lời van xin tuyệt vọng.
Tae Ri ngước nhìn lên trần nhà, nuốt xuống hơi thở dồn dập đang trào dâng trong lồng ngực, rồi chậm rãi bước về phía hắn.
Khuôn mặt Chi Kyung nhắm mắt yên lặng hiện lên ngay trước mắt cô. Ánh trăng len qua cửa sổ chiếu sáng gương mặt hắn, từng đường nét như được khắc họa rõ ràng.
Cô lặng người quan sát. Một người mà phần lớn cơ mặt chỉ dùng để tức giận, cau có, chế giễu, hay mỉa mai kẻ khác, nay lại có một biểu cảm yên bình đến lạ lùng.
Khi hắn không nói gì, cô nhận ra rằng ngay cả trên gương mặt này cũng có những nét dịu dàng. Vầng trán cao, hàng mi rậm dày, sống mũi thanh tú và đôi môi có đường nét hoàn hảo. Một gương mặt đẹp, nhưng tiếc rằng tính cách của hắn lại tồi tệ đến mức không thể chấp nhận được.
“Tôi đến rồi.”
Giọng của Tae Ri khiến Chi Kyung khẽ giật mình, như thể bị kim nhọn châm vào. Hắn từ từ mở mắt, ngước lên nhìn cô. Ánh mắt sắc lạnh của hắn, như mọi khi vẫn khiến cô không thể quen thuộc.
“Tôi chỉ muốn nói rằng mọi chuyện không như em mong muốn. Dù em đã chọn bộ vest này, cầu chúc cho tôi bằng tất cả lòng thành… Tôi thực sự xin lỗi vì đã làm em thất vọng.”
“Anh không cần xin lỗi tôi. Có lẽ lần sau, anh sẽ gặp được một mối duyên tốt hơn.”
Câu nói của cô khiến Chi Kyung thoáng hiện một biểu cảm khác thường. Hắn nhíu mày một chút, nghiến chặt răng, và đôi mắt ánh lên vẻ buồn bã hiếm thấy.
Biểu cảm ấy, thứ dễ khiến người khác động lòng thương hại, từ từ tan biến như lớp sương trên cửa kính mờ dần dưới làn gió nhẹ. Cảm xúc dường như hiện rõ trên từng đường nét gương mặt hắn.
“Vậy tôi chúc anh ngủ ngon. Hẹn gặp lại anh vào ngày mai.”
Tae Ri không thích biểu cảm đó của hắn, vì thế cô bước đi như muốn thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Nhưng ngay lúc đó, Chi Kyung bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh cô về phía mình.
Bị mất thăng bằng, Tae Ri ngã vào lòng hắn, gần như rơi thẳng vào vòng tay hắn. Và ngay cả khi cánh tay rắn chắc của hắn từ từ siết lấy eo mình, Tae Ri vẫn không thể cử động, cứng đờ như một bức tượng.
“Tôi muốn từ phía sau…”
Hơi thở nóng rực và lời thì thầm của hắn bên tai khiến Tae Ri giật mình. Cô cảm nhận được đôi môi hắn chạm nhẹ vào dái tai mình, cùng lúc đó, chiếc mũi cao sắc sảo của hắn vùi vào gáy cô, như đang cố hít lấy mùi hương từ cơ thể cô. Một nụ cười nhàn nhạt vẽ lên khóe môi hắn.
Trong lúc Tae Ri còn đang hoang mang, Chi Kyung nhẹ nhàng đẩy cô nằm xuống sofa, ép cô trong tư thế úp mặt xuống. Hắn áp sát thân hình cao lớn của mình vào phía sau cô, khiến khoảng cách giữa hai người hoàn toàn biến mất.
“Đợi đã, anh… ở đây, chỗ này thì…”
Suỵt.
“Chỉ cần em im lặng… sẽ không ai biết đâu…”
Giọng nói trầm thấp của Chi Kyung vang lên bên tai khi hắn kéo quần thể thao của cô xuống. Hơi men dường như khiến hắn trở nên táo bạo hơn thường ngày.
Chỉ với một cái chạm thân mật, không cần làm gì thêm, cơ thể của hắn đã phản ứng rõ rệt. Cô có thể cảm nhận được điều đó, và ngay sau đó, Chi Kyung tựa cằm lên vai cô, hơi thở nặng nề như thể đang cố kiểm soát bản thân.
— Còn tiếp —