[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 49

Chương 49
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Ôi, nhưng mà này, con yêu quý của ta, ta thực sự lo lắng đấy. Cái người mà gặp gỡ ra mắt hôm nay nghe đâu là con nhà luật sư nổi tiếng lắm. Không chỉ là một công ty luật lớn đâu, mà là gia đình đứng đầu tập đoàn luật hẳn hoi. Con có từng nghe đến công ty luật Saejong chưa? À, không, con còn trẻ chắc chưa biết đâu nhỉ? Dù sao thì đó là một nơi rất đỉnh. Bác Park nhà mình hiện giờ đang làm nghị sĩ bốn nhiệm kỳ rồi, đúng không? Sau nhiệm kỳ này chắc bác ấy sẽ không làm nghị sĩ nữa. Họ đã mời bác ấy vào ban điều hành của Saejong. Trong lúc trao đổi với đại diện Saejong, bác ấy cũng gặp cô gái kia vài lần. Có vẻ bác Park rất vừa ý nên mới bảo công tố viên Park nhà mình ra mắt cô ấy. Con biết không, công tố viên Park nhà mình nghe lời bố lắm.”
“…”
Cô gái kia cũng là một luật sư giỏi của Saejong. Hai đứa đúng là rất xứng đôi. Nhưng nếu có con dâu học thức thế vào nhà, ta phải làm sao đây, con yêu?
Tối qua, cô và hắn lao vào nhau như những con thú trong xe. Hắn vì trói cô lại mà mặc sức làm càn, trút hết trong người cô, rồi lại đẩy cái thứ đầy cả dịch nhờn và tinh dịch ấy vào miệng cô, bắt cô liếm sạch.
Vậy mà tối nay, hắn lại sẽ diện một bộ suit chỉnh tề, bày ra vẻ ngoài bảnh bao, nở một nụ cười lịch lãm để đánh lừa tất cả.
Việc hắn đi ra mắt và kết hôn có khi lại là điều tốt nhất đối với cô. Đây sẽ là cơ hội để cô thoát khỏi hắn. Khi hắn có gia đình, hứng thú với cô cũng sẽ phai nhạt.
Đàn ông ba 35 tuổi, cũng đến tuổi kết hôn rồi.
Nhưng tại sao… tại sao cô lại chẳng thấy dễ chịu chút nào?
Một cơn choáng nhẹ ập đến, khiến cô chẳng thể phân định được điều gì, chỉ thấy rối bời.
Đầu cô nhức nhối, chỉ muốn về nhà ngay. Nhưng rốt cuộc, cô lại để Gong Yoon Sun dắt tay đưa đến trước cổng viện kiểm sát lúc nào không hay.
Gong Yoon Sun gọi điện cho Chi Kyung, giọng mũi nũng nịu bảo hắn ra gặp một chút. Khi hắn bảo mẹ mình chờ ở quán cà phê gần đó, bà lại nũng nịu đáp rằng sẽ đi ngay thôi.
Có lẽ bà đã nhận được lời xin lỗi từ hắn, vì người đang tươi cười rạng rỡ thế này trông chẳng giống người vừa nằm bẹp cả đêm hôm qua.
Tầm 10 phút sau, hắn bước ra từ cửa chính, đi xuống những bậc thang. Một người đàn ông đủ cuốn hút để hút trọn ánh nhìn của mọi người xung quanh. Sợi dây màu xanh như cà vạt dài trên cổ hắn càng tôn lên khí chất. Cảm giác bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc lại trỗi dậy trong cô, khiến cô cắn nhẹ môi dưới.
“Mẹ vào trong chờ đi.”
Hắn nói với Gong Yoon Sun, nhưng mắt lại liếc sang cô.
“Ôi, công tố viên nhà chúng ta bận việc công mà mẹ lại cứ làm phiền thế này. À, mà này, đây là quần áo mà cô bé chọn đấy, trẻ trung, hợp thời, mặc đi gặp cô gái ấy nhé?”
Gong Yoon Sun vừa cười rạng rỡ vừa đưa túi mua sắm cho hắn, một tay đặt lên lưng cô. Khi hắn đưa tay nhận túi, động tác khựng lại một thoáng.
Cô nhìn thấy ánh mắt hắn thoáng cau lại. Không hiểu vì sao hắn lại làm cái vẻ mặt đó.
Như thể đã được tôi luyện qua những đau khổ và dằn vặt lặp đi lặp lại, cô mỉm cười thản nhiên với sự bình thản quen thuộc.
“Đi xem mắt vui vẻ nhé, thưa anh.”
“Ôi trời, cô bé. Gọi anh gì cơ chứ! Phải là công tố viên chứ.”
“Vâng, chúc công tố viên đi gặp mặt thuận lợi. Hy vọng anh sẽ thành công.”
Cô chỉnh sửa cách xưng hô theo lời Gong Yoon Sun, cúi nhẹ đầu về phía hắn. Hắn siết chặt lấy túi mua sắm, các ngón tay dường như đang siết lại.
Chẳng phải cô đã chúc hắn may mắn rồi sao? Sao hắn lại trưng ra vẻ mặt đó? Đúng là một người đàn ông mà cô chẳng bao giờ hiểu nổi. Cô xoay người, bước đi mà chẳng mảy may bận tâm.
Gong Yoon Sun khoác tay Tae Ri, khẽ hỏi ‘Chúng ta đi ăn gì đây?’ Dù cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm từ ai đó phía sau, cô vẫn không quay đầu lại.
‘Phải rồi. Thế này có khi lại tốt hơn. Mọi thứ dường như cũng sắp đi đến hồi kết.’
Bước chân của cô vừa nhẹ bẫng lại vừa nặng nề, như thể mỗi bước đều bị nhấn chìm trong cát lún.
Chi Kyung đến muộn một tiếng so với giờ hẹn tại địa điểm mà nghị viên Park đã chỉ dẫn. Cuộc sống của một công tố viên luôn bận rộn, chuyện tan ca sớm dường như chỉ là giấc mơ xa vời. Nhưng kỳ thực, hắn cũng chẳng thấy lý do gì để phải vội đến sớm.
Dù sao, đây cũng chỉ là một mối quan hệ có thể kết thúc trong vòng 15 phút.
Phòng riêng được vị chủ quán trong bộ hanbok trang nhã dẫn tới yên tĩnh đến lạ. Thức ăn bày biện trên bàn tuy đơn giản nhưng lại toát lên vẻ xa hoa. Cô gái tên Kim Jung Ha, người đang chờ hắn, cũng không khác gì.
“Đến muộn nhỉ.”
Kim Jung Ha không buồn che giấu sự khó chịu của mình, liếc nhìn đồng hồ rồi cất giọng.
“Vâng, tôi đến hơi muộn.”
Chi Kyung cởi chiếc áo khoác vest, treo lên giá ở góc phòng, rồi ngồi xuống với một nụ cười nhẹ. Bộ vest sáng màu và chiếc cà vạt tinh tế được hắn chọn theo phong cách hiện đại mà Tae Ri từng gợi ý.
“Từ khi nào mà một tiếng lại được coi là ‘hơi muộn’ thế?”
“Xin lỗi. Tôi đã đến muộn khá nhiều.”
Chỉ đến khi nghe lời xin lỗi, vẻ mặt của Kim Jung Ha mới dịu đi đôi chút.
“Không sao. Tôi cũng hiểu công việc của bên đặc vụ bận thế nào. Nghe nói anh vừa nhận một vụ án lớn từ cấp trên?”
“Saejong lúc nào cũng nhanh nhạy thật.”
Chi Kyung vẫn giữ nụ cười xã giao, đôi mắt khẽ lướt qua cô gái ngồi đối diện.
Mái tóc buộc chặt không để lộ một sợi thừa, cổ áo sơ mi cài kín đến tận cằm, bộ vest cứng nhắc không chút sơ sẩy. Cô ta toát lên vẻ lý trí, bảo thủ, tuân thủ nguyên tắc, và có phần nhàm chán.
Chi Kyung, kẻ đã kết luận về đối phương chỉ bằng vài câu ngắn gọn, hạ ánh mắt lãnh đạm xuống tấm thực đơn rồi hỏi.
“Luật sư Kim, sở thích của cô là gì?”
“Tôi thích đọc sách, uống bia khi xem phim, và dắt chó đi dạo. Đại khái chỉ có thế.”
Câu trả lời của cô khô khan hệt như câu hỏi. Không khí trong phòng lạnh lẽo đến mức chẳng cần đoán cũng biết.
“Còn công tố viên Park, anh có sở thích gì?”
“Thật ra, tôi chẳng có sở thích gì đặc biệt.”
“Dù gì thì cũng phải có ít nhất một chứ, con người mà.”
“Để xem nào.”
Hắn đặt tấm thực đơn xuống bàn, cầm lấy đôi đũa và gõ hai lần nhẹ lên mặt bàn, rồi đưa đũa về phía đĩa salad. Sau khi khuấy qua vài lần, hắn bỗng quay đầu sang một bên, ho nhẹ, rồi đặt đũa xuống.
“Mùi này… chắc có lạc trong đó. Tôi bị dị ứng.”
“Dị ứng lạc sao?”
“Phải. Khá nghiêm trọng đấy.”
“À, tôi xin lỗi. Tôi không hề nghe nói qua.”
“Luật sư Kim không cần phải xin lỗi vì chuyện này. Quay lại vấn đề sở thích nào.”
Giọng Chi Kyung không lên không xuống, đều đều nhưng mang theo sự mệt mỏi, đáp lại một cách chậm rãi.
“Tôi thích những việc phải vận động cơ thể.”
“Anh thích thể thao sao?”
“Tôi thích quan hệ tình dục. Nếu coi nó là một môn thể thao thì cũng là thể thao đấy nhỉ.”
Bầu không khí rơi vào sự im lặng đến lạnh lẽo như một cơn gió bất chợt thổi qua. Kim Jung Ha ngượng ngùng đến mức khóe mắt khẽ giật liên hồi.
“Anh đang… đùa tôi đấy à?”
“Sao tôi phải làm vậy? Có lý do gì đâu.”
Chi Kyung bình thản lấy khăn ướt ra lau tay, khiến Kim Jung Ha nhìn hắn với ánh mắt vừa bất ngờ vừa bất lực. Trật tự hành động thật kỳ lạ, thông thường người ta lau tay trước khi cầm đũa chứ không phải ngược lại.
Từ hành động nhỏ nhặt đó, Kim Jung Ha đoán rằng tính cách và thói quen của Park Chi Kyung hoàn toàn trái ngược với mình.
Dưới tình huống bình thường, cô ta sẽ không do dự mà đứng dậy rời khỏi bàn. Nhưng Park Chi Kyung lại sở hữu một sức hút kỳ lạ, giữ chặt cô ta ở lại.
Một công tố viên đầy uy quyền, gương mặt điển trai, dáng người cao ráo, khí chất bẩm sinh, và là con trai của một gia tộc giàu có. Ngay cả khi bỏ qua tất cả những điều kiện hoàn hảo đó, ở hắn vẫn tồn tại một điều gì đó khiến Kim Jung Ha không thể rời đi.
Vì muốn biết rõ điều đó là gì, cô ta quyết định ở lại và tiếp tục đối diện với người đàn ông này.
“Ừ thì… dù không phải trẻ con, tôi nghĩ cũng có thể coi đó là một sở thích.”
“Nghe cô nói cứ như thể đó là chuyện xấu vậy. Quan hệ tình dục đâu phải tội lỗi gì.”
“Tất nhiên không phải. Nhưng nếu các mối quan hệ với phụ nữ của anh quá phức tạp thì câu chuyện lại khác. Tôi không chịu nổi những kiểu người như vậy. Tôi không muốn khổ sở ngay cả khi đã kết hôn. công tố Park, hiện tại anh có bạn gái không? Trông anh đúng là kiểu thu hút nhiều phụ nữ, nhưng trước khi cưới tôi, tốt nhất là anh nên dứt khoát với tất cả họ đi.”
— Còn tiếp —