[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 46

Chương 46
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Hắn là loại người ngay cả em ruột mình cũng đánh đập một cách tàn nhẫn, vậy thử hỏi với người ngoài không phải máu mủ thì việc ra tay sẽ dễ dàng đến mức nào.
Mà vốn dĩ Kang Tae Ri cũng chẳng phải trường hợp khó khăn gì đối với hắn.
Khi đang định từ chối lời mời dùng bữa tối của bà Shin một cách lịch sự và bước lên tầng hai, bước chân của Tae Ri như bị đóng đinh tại chỗ. Đúng lúc đó, cô chạm mặt Park Chi Kyung, người vừa bước vào từ tầng một.
Khuôn mặt thoáng chút bất ngờ của cô cũng chỉ hiện lên trong giây lát. Sau đó, như thể đã giấu đi mọi biểu cảm, Tae Ri cúi chào hắn với gương mặt bình thản, vô cảm.
“Anh về rồi à.”
“Điện thoại hỏng rồi sao?”
“Không, vẫn bình thường mà.”
“Tin nhắn của tôi, không thấy à?”
“Không phải, tôi thấy rồi.”
Khi hắn không trả lời ngay, cô liếc nhìn thì thấy một bên mắt hắn hơi nhíu lại.
“Anh nghỉ ngơi đi.”
Không muốn kéo dài cuộc đối thoại, Tae Ri để lại một lời chào nhạt nhẽo rồi bước lên cầu thang. Nhưng Park Chi Kyung lại đưa tay ra, đưa cho cô thứ gì đó với vẻ mặt khá bình thản.
“Cầm lấy đi. Tôi nghĩ em cũng chưa ăn tối.”
Mùi tteokbokki mà hắn đã hai lần mua cho cô phảng phất từ chiếc túi đen. Tae Ri không nhận túi đó, thậm chí còn giấu tay ra sau lưng và cau mày như thể vừa bị đưa cho một thứ rác rưởi.
“Giờ tôi chán rồi. Không muốn ăn nữa.”
Cô nhìn rõ nếp nhăn thoáng hiện giữa chân mày của Park Chi Kyung, nhưng Tae Ri chẳng mảy may bận tâm. Cô để hắn lại phía sau và tiếp tục bước lên cầu thang. Dẫu vậy, sau gần hai tuần ở đây, dáng vẻ bước lên những bậc thang ấy của cô cũng trở nên khá tự nhiên.
Tae Ri bước lên từng bậc một, còn Park Chi Kyung vẫn đứng tại chỗ, thở dài bực dọc rồi xoa xoa khóe mắt nhíu lại.
“Em đúng là đứa chẳng biết điều chút nào.”
Bước chân của Tae Ri hơi khựng lại, nhưng rồi cô vẫn bước tiếp. Khi cô định lên thêm một bậc nữa, giọng nói cáu kỉnh của hắn lại vọng đến.
“Cho em 30 phút, đi tắm, thay quần áo rồi xuống đây. Chúng ta ra ngoài ăn.”
“Không. Hôm nay tôi hơi mệt.”
“Giờ mà còn làm giá như vậy, em tưởng tôi sẽ không thấy em dễ dãi à?”
Giọng nói sắc lạnh như lưỡi dao của hắn chẳng chút ngần ngại bay thẳng vào lưng trần không có vũ khí phòng vệ của Tae Ri, đâm vào sâu tận tâm can. Nhưng dù có chảy máu đến thế nào, cô cũng không quay đầu lại. Có lẽ vì vậy mà chỉ ít lâu sau, giọng của hắn bỗng dịu lại, như đang dỗ dành một đứa trẻ.
“Được rồi, Kang Tae Ri, em không dễ dãi. Chính vì vậy tôi mới tự mình đến đây để đón em, người đặc biệt của tôi. Tôi sẽ đợi. Xuống đi.”
Càng đau lòng, Tae Ri càng ngẩng cao đầu hơn và tiếp tục bước lên cầu thang, như thể cô chẳng hề bị thương tổn gì. Như thể cô chẳng quan tâm.
“Hôm nay tâm trạng tôi thực sự rất tệ. Tôi đang rất căng thẳng. Nên đừng làm tôi nổi giận thêm nữa, hãy làm theo những gì tôi nói đi.”
Nhìn đi. Dù anh có làm ầm ĩ thế nào, tôi cũng chẳng hề hấn gì. Lời nói của anh với tôi chẳng là gì cả. Đến một vết xước nhỏ bằng móng tay cũng không thể để lại.
“Đây không phải là lời yêu cầu đâu, Tae Ri. Dù cơ thể em có dễ dãi, tôi vẫn nghĩ em còn chút đầu óc.”
Nhưng vấn đề là càng cố tỏ ra không tổn thương, lời nói của hắn lại càng trở nên sắc nhọn hơn. Như một kẻ quyết tâm làm cô phải rỉ máu, hắn không ngừng tấn công.
“Nếu cơ thể em dễ dãi mà đầu óc cũng chẳng có, thì em khác gì một người bán thân? Em đã nói mình không phải thế cơ mà.”
Trái tim vốn khó khăn lắm mới giữ được bình tĩnh giờ lại bắt đầu chao đảo.
“Khi tôi còn đối xử tốt thì hãy xuống đi.”
Mỗi bước chân cô bước lên bậc thang, giọng nói của hắn lại như mảnh kính vỡ, từng mảnh, từng mảnh, đâm sâu vào da thịt cô, rốt cuộc khiến cô phải rỉ máu.
Tôi ước gì hắn chết quách đi. Cái đồ khốn nạn.
Từ lúc đó đến giờ, hắn không nói một lời nào, chỉ tập trung lái xe. Tae Ri cũng không muốn nói chuyện với hắn, thậm chí cô còn cố thở thật nhẹ để không gây ra tiếng động. Chỉ sợ tiếng thở của mình lại trở thành cái cớ để hắn kiếm chuyện và bắt đầu cuộc đối thoại.
Tae Ri chống cằm, quay đầu sang hướng ngược lại với hắn, nhìn ra ngoài cửa kính xe, nơi chẳng có cảnh vật gì đáng chú ý. Lén nhìn qua màn hình định vị, cô nhận ra điểm đến là Paju. Hắn đang đưa một ‘đứa dễ dãi’ đi ăn xa tận Paju làm gì chứ? Nếu dễ dãi đến vậy, sao không ném cho cô cốc mì tôm là xong rồi mà?
Càng cố hiểu, cô lại càng không thể hiểu nổi con người hắn. Đến cả sức lực để ghét hắn, cô cũng chẳng còn, chỉ biết nuốt một tiếng thở dài mệt mỏi. Dựa đầu vào cửa kính xe, cô nhắm mắt lại.
Có thể chỉ là cảm giác, nhưng từ khoảnh khắc đó, chiếc xe bỗng chạy êm ái hơn rất nhiều.
Và không biết vì sao, vừa nhắm mắt lại, cô đã thiếp đi ngay lập tức.
…Kang Tae Ri, thật chẳng có chút tự tôn nào cả.
Tiếng ồn ào lấp đầy không gian khiến cô từ từ mở mắt. Phải mất một lúc lâu, cô mới định hình được nơi này là đâu.
Trước mắt cô là một màn hình lớn, bên trong là các diễn viên nước ngoài đang nhập vai.
Từ radio, giọng nói của các nhân vật trong phim vang lên theo tần số đã được chỉnh sẵn. Ghế lái trống không.
Xung quanh, ngoài chiếc xe của mình, chỉ có khoảng bốn chiếc xe khác đậu rải rác.
Rạp chiếu phim ô tô. Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng cô cũng nhận ra mình đang ở đâu.
Việc bản thân đang ở một rạp chiếu phim ô tô không phải vấn đề. Vấn đề là người đã đưa cô đến đây. Chủ nhân của ghế lái trống kia, Park Chi Kyung mới chính là vấn đề.
Cạch. Đúng lúc đó, chủ nhân của ghế lái quay trở lại. Tae Ri theo phản xạ nhắm mắt lại, giả vờ đang ngủ.
Cô cảm nhận được hắn ngồi vào ghế lái. Một luồng gió mang theo mùi thuốc lá cũ kỹ xộc thẳng vào mũi. Hắn chắc đã hút không dưới một điếu. Cô cũng cảm nhận được ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào mình. Dù đang nhắm mắt, cô vẫn biết rõ ánh mắt hắn dán chặt vào mình.
Ngay sau đó, ngón tay hắn chạm vào chóp mũi của cô. Mùi thuốc lá và hương nước hoa hắn thường dùng hòa quyện thành một sự pha trộn kỳ lạ, khiến các giác quan của cô cảm thấy khó chịu. Theo phản xạ, Tae Ri nín thở. Có lẽ trong khoảnh khắc ấy, mong muốn không phải hít vào bất kỳ thứ gì thuộc về hắn đã trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Tiếng cười khẽ bật ra từ miệng hắn, tiếp theo là ngón tay rời khỏi cô. Khi nhận ra hắn đã lùi xa, cô mới cảm thấy như được thở trở lại.
“Nếu việc em muốn làm không phải là giả chết, thì sao không mở mắt ra đi? Đã giả vờ ngủ thì ít nhất cũng nên thở chứ.”
Giọng nói uyển chuyển của hắn dễ dàng khiến đối phương cảm thấy bẽ bàng. Tae Ri nhận ra mặt mình nóng bừng lên, cô mở mắt và điều chỉnh lại tư thế. Sau khi hắng giọng, cô lén nhìn hắn một cái. Park Chi Kyung đang xoa nhẹ khóe môi, miệng nở nụ cười.
Một Park Chi Kyung cười rạng rỡ như thế. Ngay cả khi đang chứng kiến tận mắt, Tae Ri vẫn thấy khung cảnh này thật không thực tế chút nào.
Nghĩ lại thì, bộ vest hôm nay hắn mặc cũng khác với những tông màu tối thường ngày. Thật bất ngờ, hắn lại hợp với những gam màu sáng đến thế. Cô có cảm giác người đàn ông trước mặt, vốn chỉ gắn liền với các sắc thái xám xịt, bỗng được tô thêm màu sắc.
Trong khi vẫn nhìn hắn bằng khuôn mặt hơi ngây dại, hắn đã lấy cốc cà phê từ giá để cốc và đưa cho cô. Lúc này cô mới để ý, có cả đồ ăn vặt được chuẩn bị sẵn. Nghĩ đến việc trong lúc mình ngủ say, hắn đã chuẩn bị mọi thứ này, cô không khỏi cảm thấy lạ lùng. Bởi vì Park Chi Kyung không phải kiểu người làm những việc như thế này.
Thà rằng hắn giống như lúc trước, không chút do dự mà đâm một nhát dao vào lưng cô, rồi cứ thế khoét sâu cho đến khi lộ ra cả xương, còn hợp với hắn hơn nhiều.
“Ở đây… sao anh lại đến đây?”
“Đến rạp chiếu phim thì để làm gì nữa chứ?”
Park Chi Kyung siết nhẹ cốc cà phê trong tay, rồi hạ ghế lái xuống một chút. Hắn vẫn nhìn màn hình chiếu phim, tay còn lại đặt thoải mái ra sau đầu. Cử chỉ uống cà phê bằng ống hút của hắn, tất cả những gì trước mắt cô, đều thật xa lạ.
Một con quỷ đội lốt người, giờ đang cố đánh lừa rằng nó cũng là một kẻ bình thường như cô.
Dù nhìn thế nào, hình ảnh này cũng không hợp với hắn. Cô không muốn thấy hắn như vậy. Làm ơn đi, đừng giả vờ làm người trước mặt tôi nữa.
Cảm giác khó chịu bỗng bùng lên mãnh liệt, Tae Ri cau mày lại, cất giọng đầy hờn dỗi.
— Còn tiếp —
có chap mới chưa chị loopyyy
Ad nói 21h tui cũng chờ nãy giờ nè
22h r huhu lẹ đi sốp ơi hếc chịu nổi r aaa
Đang hóng chap 83, đùng phát ad đăng cho 1 đống. Quá đã
cai móc còn bão chap nữa sốpppp
Uầy bão chap luôn này sốp mãi đỉnh 8386
Thank kiu ad 😘😘😘
Thấy bảo sắp end r mà buồn ghê có vẻ khó HE 😔
tui nghĩ có ngoại truyện là kết đẹp á bà tae ri cx yêu ổng nma sau việc ổng làm với ba bả thi bà mới cố phủ nhận thuii
Thế là từ trước tới nay nam9 giả vở bị dị ứng đậu phộng à? Tính kế cả bố mình? Hay là chừa đường lui cho bản thân. K ấy mình đăng luôn 1 lượt 5 chap ngoại truyện đc k ad?
Cảm ơn ad vì đã dịch bộ này. Hihi
tối nay 2c, mai 3c nhe
Nhất tríii
huhu đọc truyện hơi cay cha nội nam9 xíu nhưng tổng thể truyện cũng ổn áp, cảm ơn nhà dịch rất nhiều ạ 😭💕