[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 45

Chương 45
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Gương mặt của Yoo In Won hoàn toàn chìm trong nước, khiến việc hô hấp trở nên vô cùng khó khăn. Nỗi sợ chưa từng trải qua phình to như một con quái vật, nuốt chửng lấy anh ta.
“Phù… ư… phù!”
Anh ta cố gắng dùng hết sức bấu víu vào bồn rửa, ra sức ngẩng đầu lên để hít thở, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Sức mạnh của kẻ đe dọa sinh mạng anh ta vượt xa sức mạnh của người đang cố níu giữ sự sống.
“Phù… phù… ức…!”
Giống như một con cá nhỏ bị ngư dân bắt, vùng vẫy tuyệt vọng để giữ mạng, Yoo In Won giãy dụa trong tay Park Chi Kyung. Nhưng tất cả chỉ kéo dài đúng 10 giây – khoảng thời gian mà Park Chi Kyung cần để áp đảo anh ta.
Đối với Yoo In Won, 10 giây đó dài tựa vĩnh hằng. Khi nó kết thúc, Park Chi Kyung nắm gáy hắn, kéo mạnh lên như một món đồ vô giá trị, rồi thô bạo ném ra sau. Bịch!
“Phù… ha… ha… ha…”
Anh ta thở hổn hển, như cố gắng nhét đầy phổi không khí. Lưng anh ta tựa sát vào tường, gương mặt tái nhợt gần như chuyển sang xanh xao. Dù chỉ là 10 giây, nhưng Yoo In Won trông như người vừa bước qua cửa tử.
Park Chi Kyung cúi xuống, tắt vòi nước. Rào rào – âm thanh ào ạt như lưỡi dao nhấn chìm anh ta giờ im bặt, tựa như lời nói dối.
Hắn thở dài đầy vẻ châm biếm. Vừa cau mày vì những giọt nước đọng trên áo vest sáng màu, hắn vừa phủi nhẹ vạt áo rồi tiến từng bước về phía Yoo In Won.
Yoo In Won vẫn chưa kịp bình ổn hơi thở, dùng mông đẩy cơ thể lùi ra sau, như muốn tạo khoảng cách. Nhưng tường đã chặn đứng lối thoát của anh ta, khiến anh ta chỉ có thể ép sát hơn, ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn lên.
Park Chi Kyung dừng lại ngay trước mặt anh ta rồi cúi người xuống. Từ bên trong áo vest, hắn rút ra một chiếc khăn tay. Động tác đưa tay của hắn khiến Yoo In Won vô thức giật mình. Nhìn phản ứng của anh ta, Park Chi Kyung nhếch môi cười nhạt.
“Sao lại sợ thế? Cậu đâu phải chưa từng bị thế này bao giờ kia mà.”
Park Chi Kyung nhẹ nhàng nắm lấy cằm dưới của Yoo In Won, dùng chiếc khăn tay khô mềm mại lau khuôn mặt ướt đẫm của anh ta. Từ chiếc khăn tỏa ra một mùi hương dễ chịu đến mức không thể cưỡng lại.
Hắn chăm chút lau gương mặt của Yoo In Won như đang xử lý một món đồ quý giá. Trong khi đó, giọng nói của hắn mềm mại, êm ái đến mức gần như trái ngược hoàn toàn với hành động vừa rồi.
“In Won à, tôi thật lòng muốn hòa thuận với cậu. Đó là lý do tôi luôn nhắc nhở cậu.”
“…”
“Tôi công nhận cậu. Một người lớn lên trong cảnh nghèo khó với mẹ đơn thân, rồi trở thành công tố viên, tôi tôn trọng cậu. Vì vậy, tất cả những gì cậu cần làm là hạ vai xuống, cúi đầu trước tôi, và làm tốt vai trò con chó giữ nhà cho bố vợ cậu. Thế thôi. Nhưng tại sao cậu cứ không lo giữ nhà, mà lại lao đến đây như một con chó dại phát cuồng trước mặt tôi?”
Hắn nắm lấy cằm Yoo In Won, buộc anh ta nhìn thẳng vào mắt mình.
“Đồ rác rưởi.”
Đôi mắt hắn ánh lên sự khinh miệt và lạnh lùng, như thể đang nhìn một sinh vật hạ đẳng.
“Tôi đối xử với một kẻ như cậu ngang hàng, thậm chí còn mỉm cười, thế mà cậu nghĩ tôi là trò cười sao? Hả?”
“Không… Không, Chi Kyung à. Từ giờ tôi sẽ nghe lời cậu. Tôi sẽ làm thế. Chúng ta… sẽ hòa thuận, thật sự hòa thuận.”
Gương mặt tái nhợt của Yoo In Won không ngừng gật lia lịa, như thể anh ta đang tuyệt vọng cầu xin sự tha thứ. Nhưng chính hành động đó khiến nước từ tóc và khuôn mặt anh ta văng ra, bắn thành những vệt rõ ràng lên chiếc áo vest của Park Chi Kyung.
Ha, Park Chi Kyung nhíu mày ngay lập tức, sự khó chịu hiện rõ trên nét mặt. Tay hắn vốn đang nắm lấy cằm Yoo In Won, siết chặt hơn. Ư, Yoo In Won cảm thấy quai hàm mình như sắp vỡ nát. Cơn đau dữ dội lan tỏa khắp khuôn mặt, khiến anh ta không thể làm gì khác ngoài việc chịu đựng trong sự bất lực hoàn toàn.
“In Won à.”
Park Chi Kyung ghé sát khuôn mặt sắc sảo của mình lại gần Yoo In Won, một nụ cười thoáng hiện trên môi hắn. Nhưng bất cứ ai cũng có thể nhận ra đó là một nụ cười gượng gạo. Đặc biệt, cơ hàm siết chặt đến mức căng cứng đã nói lên sự giận dữ ngấm ngầm trong hắn.
“Bộ đồ này là tôi chọn rất kỹ cho hôm nay, thế mà nhìn xem… Vì cậu mà tôi ra nông nỗi này… Bộ đồ của tôi bây giờ là cái gì thế này, hả, In Won?”
Giọng nói của hắn vừa có vẻ thân mật, dịu dàng, lại vừa lạnh lẽo và đáng sợ như một lưỡi dao mỏng lướt qua da thịt. Trong khoảnh khắc đó, Yoo In Won không thể không nghĩ đến dòng máu đang chảy trong người hắn, và đi đến một kết luận duy nhất.
“Tất cả hỏng hết rồi, đồ khốn kiếp này.”
Một kẻ dường như cao quý và thanh lịch, nhưng thực chất lại là một thằng cặn bã, có dòng máu của một tên lưu manh thô bỉ và vô lại chảy trong huyết quản.
***
“Dì ơi.”
Tae Ri cẩn thận gọi nhỏ khi bước vào phòng ngủ của Gong Yoon Sun. Trong căn phòng tối om, không bật dù chỉ một ngọn đèn, Gong Yoon Sun nằm trên giường, chẳng thiết ăn uống hay làm gì. Kể từ sau khi Park Chi Kyung đánh Park Si Hyun tơi tả ngay trước mặt bà, bà vẫn giữ nguyên tình trạng này.
Mặc dù việc nằm lì như một sự phản kháng trong nhiều ngày của Gong Yoon Sun đã là điều đáng kinh ngạc, nhưng người còn đáng nể hơn chính là con trai cả của bà – Park Chi Kyung. Thông thường, khi thấy mẹ mình suy sụp đến mức này, ít nhất cũng sẽ ghé thăm hay hỏi han một chút. Nhưng ở hắn, dường như chẳng hề có lấy một chút tình cảm nhân loại hay lòng hiếu thảo nhỏ nhoi nào.
Tae Ri chợt nghĩ, nếu Park Chi Kyung có con, chắc hẳn đứa trẻ ấy sẽ giống hắn. Ý nghĩ ấy khiến cô vội lắc đầu. Một người cha như Park Chi Kyung ư? Đứa trẻ nào mà lại đáng phải chịu đựng một người như hắn chứ. Có lẽ chính hắn cũng biết mình là người thế nào nên mới tự kiềm chế bản thân khỏi chuyện đó.
“Dì ơi, dì chẳng ăn uống gì cả, như vậy rồi sẽ ngã bệnh mất.”
“Con yêu à… bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Hơn tám giờ một chút ạ.”
“Công tố viên của nhà mình… vẫn chưa về hả?”
“Dạ, chưa.”
“Còn Si Hyun nhà mình?”
“Cũng chưa ạ.”
“Vết bầm trên mặt Si Hyun đã tan bớt chưa nhỉ?”
“Con cũng không rõ lắm dì ạ. Con không gặp cậu ấy mấy ngày nay rồi.”
“Vậy à. Chắc là nó đang cố tránh mặt. Bị anh trai đánh tơi tả trước mặt bạn mình, thì ai mà dám gặp lại chứ…”
Ôi trời ơi, khổ sở quá… Gong Yoon Sun bật ra tiếng khóc, úp mặt vào giữa hai chiếc gối.
Đúng như lời bà nói, có thể là Park Si Hyun đang cố tránh mọi người. Nhưng thực tế, người đang tránh mặt Si Hyun lại chính là Tae Ri.
Cô cố gắng tránh mặt cậu ta bằng mọi cách. Không muốn chạm mặt, không muốn nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Sau khi biết được những điều mà trước giờ cô không hề hay biết, sau khi thấy được con người thật của Park Si Hyun, cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đúng vậy. Dòng máu đó thì đi đâu được chứ. Dù có giả vờ tử tế đến đâu, cuối cùng Park Si Hyun cũng chỉ là một kẻ tồi tệ từ bản chất. Mặc dù cô luôn tin rằng bản chất con người là ác do ảnh hưởng từ người anh trai của cậu ta, nhưng giờ thì sao? Hai người họ chẳng khác gì nhau. Vậy thì người phụ nữ đã sinh ra hai kẻ như họ, liệu có thể là người bình thường không?
‘Khi Park Si Hyun khiến một người khác thành tàn phế, trong lúc người kia còn đang quằn quại thì nó lại vì say rượu mà nằm liệt giường vài ngày, được mẹ chăm sóc tận tình…’
Ngay cả khi con người khác bị hủy hoại, người phụ nữ này vẫn chỉ nghĩ đến con mình. Chỉ vì một cơn say rượu vớ vẩn, bà ta lại dốc sức lo cho con trai như thế. Cuối cùng, bà ta cũng chẳng khác gì họ cả.
“Con yêu à… Đừng lo cho ta, cứ ra ngoài ăn một bữa thật ngon đi. Ta sẽ nằm đây thêm một lúc nữa thôi.”
Mặc dù vậy, cô vẫn không thể ngừng mềm lòng trước Gong Yoon Sun. Có lẽ, điều này là vì cô nhớ đến người mẹ đang sống xa mình.
Càng ở lại ngôi nhà này, cô càng tự hỏi lý do mình có mặt ở đây. Lúc đó, tình thế quá gấp gáp nên cô đã tự bước chân vào đây như thể bị ép buộc. Nhưng giờ đây, khi có thời gian nhìn lại, mọi thứ đều trở nên mơ hồ và khó hiểu. Tại sao cô phải rời xa mẹ mình, chịu cảnh ly biệt, để ở lại nơi này?
Cô nên rời đi. Sau buổi gặp gỡ với ba cô, cô sẽ rời khỏi nơi chết tiệt này.
Đóng cửa phòng ngủ lại, cô cúi nhìn màn hình điện thoại.
[Cuộc gặp với ông Kang Sang Beom đã được lên lịch vào ngày kia. Hôm nay ăn tối ở ngoài. Đến trước văn phòng công tố lúc 7 giờ.]
Tin nhắn được gửi lúc 9 giờ 02 phút sáng. Đến giờ cô vẫn chưa trả lời.
Lý do không trả lời rất đơn giản, cô không muốn. Cô không muốn làm theo ý hắn, càng không muốn đi ăn tối bên ngoài, chỉ có hai người.
Bởi vì sau bữa tối, chắc chắn hắn sẽ ép cô mở miệng và đẩy sâu vào trong, bắt cô dang chân để hắn chiếm đoạt, khiến cô không ngủ nổi suốt đêm. Tất cả chỉ vì hắn đã sắp xếp một buổi gặp mặt cho ba cô.
Cô biết rõ mình đang phải đánh đổi cơ thể vì ba, nhưng khi phải nghe những lời như ‘đồ vô dụng, chẳng có gì để cho ngoài cơ thể’, điều đó khiến cô càng cảm thấy ghê tởm những gì mình đang làm.
Chắc chắn lúc này hắn đang nổi giận lôi đình. Trước đây, cô cũng từng không trả lời tin nhắn và mất tích một thời gian. Khi ấy, hắn đã siết chặt cằm cô, trông như sẵn sàng bóp nát nó. Lần này là lần thứ hai, biết đâu hắn sẽ thật sự làm vậy.
— Còn tiếp —
có chap mới chưa chị loopyyy
Ad nói 21h tui cũng chờ nãy giờ nè
22h r huhu lẹ đi sốp ơi hếc chịu nổi r aaa
Đang hóng chap 83, đùng phát ad đăng cho 1 đống. Quá đã
cai móc còn bão chap nữa sốpppp
Uầy bão chap luôn này sốp mãi đỉnh 8386
Thank kiu ad 😘😘😘
Thấy bảo sắp end r mà buồn ghê có vẻ khó HE 😔
tui nghĩ có ngoại truyện là kết đẹp á bà tae ri cx yêu ổng nma sau việc ổng làm với ba bả thi bà mới cố phủ nhận thuii
Thế là từ trước tới nay nam9 giả vở bị dị ứng đậu phộng à? Tính kế cả bố mình? Hay là chừa đường lui cho bản thân. K ấy mình đăng luôn 1 lượt 5 chap ngoại truyện đc k ad?
Cảm ơn ad vì đã dịch bộ này. Hihi
tối nay 2c, mai 3c nhe
Nhất tríii
huhu đọc truyện hơi cay cha nội nam9 xíu nhưng tổng thể truyện cũng ổn áp, cảm ơn nhà dịch rất nhiều ạ 😭💕