[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 43

Chương 43
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Thời gian của em, không có anh, vẫn trôi thẳng về phía trước. Không gian của em, không có anh, vẫn được lấp đầy. Trong bầu không khí không có anh, em vẫn thở một cách yên bình. A… không được. Em không được như vậy.
Từ giây phút đó, khuôn mặt của Park Si Hyun không còn giống em trai hắn nữa. Cậu ta chỉ đơn thuần là một thằng khốn đang chiếm chỗ của hắn trong thế giới của cô.
Hắn nghĩ, mọi thứ này đã đi quá xa. Tâm trạng hắn thay đổi chỉ vì một ánh mắt của cô. Lúc thì vui sướng đến khó tả, lúc thì giận dữ đến mức không chịu nổi. Có khi lại dịu dàng đến không ngờ, nhưng đôi khi cũng trở nên nhỏ nhen vì cái nhìn của cô.
Thế mà hắn vẫn phải lạnh lùng hơn, tàn nhẫn hơn, nhẫn tâm hơn, xấu xa hơn. Bởi vì chỉ khi như thế, cô mới chịu nhìn hắn thật sự. Dù là ánh mắt đỏ ngầu đầy căm phẫn hay khuôn mặt khó chịu đến mức khiến hắn phát điên.
Và mỗi lần nhìn thấy những biểu cảm ấy, hắn lại…
Muốn ôm cô. Muốn quan hệ với cô. Muốn chiếm đoạt cô. Chỉ cần thấy cô, hắn đều như vậy.
Hắn thích nhìn cô trở nên yếu đuối.
Vì thế, hắn muốn phá hủy cô. Muốn làm cô hỏng hóc. Muốn cướp sạch tất cả mọi thứ cô có, để bản thân hắn trở thành điều duy nhất còn nguyên vẹn trong thế giới của cô.
Hắn muốn cô. Hắn muốn cô. Hắn muốn cô. Không cần một lý do cao cả nào, hắn chỉ đơn giản là muốn cô.
Đã quá rồi. Thật sự quá đáng. Cảm xúc này, không thể nào chối cãi, đã vượt quá giới hạn.
Đây là sự điên loạn phải không?
Hơi thở đầy căng thẳng thoát ra khỏi kẽ răng cùng khói thuốc, sau đó nhường chỗ cho một tiếng cười khẩy. Hắn cố kiềm chế sự phẫn nộ, ngực phập phồng theo từng nhịp thở nặng nề.
Điếu thuốc hút dở một nửa bị hắn ném vào xô đá.
Hắn đứng dậy, hai tay nhét vào túi quần, bước theo lối cầu thang mà cô vừa đi qua.
Dù phía dưới kia vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh, và cảm giác khó chịu cứ bám lấy hắn, nhưng kỳ lạ thay, tâm trạng hắn lại cực kỳ tốt.
Từ ngày mai, Kang Tae Ri thậm chí sẽ không thể nhìn thẳng vào mặt Park Si Hyun. Ý nghĩ phải chia sẻ cùng một không gian với một kẻ cố ý giết người cũng đủ khiến cô cảm thấy kinh tởm.
Nhưng không sao. Dù sao, trong căn nhà này, người mà cô có thể dựa vào cũng chỉ có hắn.
Nhưng mà, Tae Ri à… Thật ra anh nói dối đấy. Si Hyun nhà chúng ta chưa từng làm điều đó.
Với công tố viên Park Chi Kyung, việc bịa đặt một vụ án hay nói dối vài câu chẳng khác gì trò đùa trẻ con.
Cảm xúc này, thứ tình cảm điên cuồng và phi lý như một sự hủy diệt ngắn ngủi. Hắn biết, cảm xúc dành cho cô sẽ kéo hắn đến bờ vực diệt vong.
Nhưng như thế cũng không sao. Bởi vì khi đó, cô sẽ cùng hắn sụp đổ.
- Kỹ nữ và Quý ông
[※ Đề xuất nhạc nền cho phần 9: Adore – 아이]
Nhân viên trong văn phòng công tố của Park Chi Kyung thường tổ chức các buổi ăn uống chung một lần mỗi quý. Đó có thể là bữa trưa, bữa tối, hoặc thậm chí chỉ là một buổi uống trà. Vì lịch trình thay đổi liên tục, họ luôn linh hoạt sắp xếp theo tình hình.
Trong lần hẹn ăn trưa hiếm hoi cùng nhau, không ít người trong văn phòng đã liếc nhìn hắn, nghĩ rằng thà ăn một mình còn hơn. Đó là vì Park Chi Kyung chỉ im lặng ăn mà không thốt ra dù chỉ một lời.
‘Ice breaking’ một thuật ngữ dùng trong các hoạt động tập thể, có vẻ như cũng cần thiết trong tình huống này. Tất cả, ngoại trừ hắn, dường như đều có cùng suy nghĩ.
“Công tố viên à, chẳng hay anh đang chờ tin nhắn từ ai sao?”
Một điều tra viên mở lời, phá tan bầu không khí im lặng. Từ nãy giờ, hắn không rời mắt khỏi chiếc điện thoại đặt trên bàn, trông như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Park Chi Kyung đưa miếng sushi gọn gàng vào miệng, nhướng nhẹ một bên chân mày khi nghe câu hỏi. Sau đó, hắn lau khóe miệng bằng khăn giấy, uống một ngụm trà xanh, rồi đáp lại bằng giọng điệu hoàn toàn công thức.
“Không. Không có ai cả.”
“À, vâng.”
Câu chuyện kết thúc ở đó. Sự im lặng lại bao trùm, và bữa ăn tiếp tục trong bầu không khí nặng nề.
Cơm thì vào miệng, nhưng tâm trí thì đầy ắp những suy nghĩ vụn vặt. Có lẽ, bầu không khí gượng gạo này đã khiến đầu óc mọi người lấp đầy những điều không cần thiết.
Cùng ngồi một bàn, cùng ăn một món, cùng cầm một đôi đũa, cùng uống từ một chiếc cốc, cùng hít thở chung một bầu không khí, nhưng lại khác xa về suy nghĩ. Đúng vậy, như thể họ đang nằm mơ trong cùng một giấc mộng nhưng lại là những giấc mộng hoàn toàn khác nhau.
Hắn cũng có lẽ cảm thấy điều đó. Nhưng không phải vì những người đang ngồi ở đây, mà là vì một người không có mặt.
[Buổi gặp mặt với Kang Sang Beom đã được lên lịch vào ngày kia. Hôm nay ăn tối ở ngoài nhé. Đến trước văn phòng công tố lúc 7 giờ.]
Vẫn chưa nhận được hồi đáp từ Kang Tae Ri – người mà hắn nghĩ sẽ trả lời ngay lập tức, đầy phấn khích và cảm ơn hắn. Đã hơn ba tiếng trôi qua.
Tin nhắn đã được gửi đi chưa? Cô có nhận được không? Hay nhận được nhưng giả vờ không thấy? Cô chưa đọc à? Có lẽ cô để điện thoại ở nhà và ra ngoài? Nếu vậy, cô đang đi đâu?
Cô có gì đó rất bất thường.
Đã mấy ngày trôi qua mà hắn chưa gặp cô, dù sống chung dưới một mái nhà. Nếu cô ở nhà, cửa phòng luôn đóng chặt; nếu cửa phòng mở, cô lại chẳng thấy đâu. Rõ ràng là cô đang cố ý tránh mặt hắn. Nhưng tại sao?
Tại sao em lại tránh anh – người mà em nên dựa vào?
Hắn không ngừng suy nghĩ quá nhiều. Cảm giác bực bội dâng lên, rồi lại hóa thành giận dữ, khi nào cũng bị phủ đầy bởi những cảm xúc khó chịu. Nhưng sau đó, hắn lại bất chợt bật cười.
Chỉ là một đứa trẻ con, chẳng phải đã đủ khi chơi vài lần rồi sao?
Hắn ăn đúng ba miếng sushi, sau đó đặt đũa xuống. Hắn cầm áo vest khoác lên tay, đứng dậy rời khỏi bàn. Những người ngồi chung đều ngẩng lên nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên.
“Công tố viên, anh đã ăn xong rồi sao? Vậy thì chúng tôi cũng…”
“Không, cứ từ từ ăn đi. Tôi muốn đi một mình.”
Những người vừa lúng túng đứng dậy giờ lại cứng đờ như tượng. Tất cả là vì Park Chi Kyung, người đã xỏ giày tây vào và biến mất khỏi tầm mắt họ một cách dứt khoát.
Ngay từ sáng, bầu không khí trong văn phòng công tố đã có gì đó khác lạ. Giờ thì họ nhận ra, có lẽ chính bộ suit tươi sáng hơn thường ngày mà Park Chi Kyung mặc đã tạo nên sự khác biệt ấy.
Bầu trời Seoul phủ đầy bụi mịn từ Hàn Quốc, khiến không khí trở nên xam xám và ngột ngạt. Văn phòng của Park Chi Kyung cũng u ám chẳng kém gì thời tiết bên ngoài.
Hắn tựa đầu vào ghế, nhìn chằm chằm vào một điểm trong không trung suốt hơn 30 phút. Sự tập trung đáng kinh ngạc ấy thực chất giống như hắn đã hoàn toàn thả hồn đi đâu mất.
Thỉnh thoảng, khi ánh mắt của hắn chạm phải những nhân viên đang lén nhìn mình, hắn không cười, cũng không nói gì. Chỉ dùng đôi mắt đen lạnh lẽo nhìn họ chằm chằm, khiến họ phải tránh ánh nhìn trong sự bối rối. Giờ thì ai nấy đều hiểu tại sao các nhân chứng từng ngồi trước mặt hắn lại luôn rời đi với gương mặt tái mét và lúng túng.
Mặt trời bị che khuất bởi lớp bụi dần lặn xuống. Đêm buông xuống, nhưng bầu không khí mờ đục của Seoul vẫn chẳng khác gì.
Tạch, tạch, tạch. Không một cuộc trò chuyện nào diễn ra, chỉ có tiếng bàn phím vang lên trong văn phòng. Giữa bầu không khí ấy, một tiếng rung rè rè phá tan sự yên tĩnh.
Park Chi Kyung đang rà soát tài liệu với cây bút đỏ trong tay, liếc nhìn điện thoại trên bàn. Hắn nhấc lên, kiểm tra màn hình, nhưng thất vọng thay đó lại không phải tin nhắn dành cho mình.
Đã gần 7 giờ tối, và người kia vẫn không hồi âm. Cạch. Hắn thả cây bút xuống bàn – hay chính xác hơn là làm rơi nó, bởi không rõ là cố ý hay vô tình.
Tin nhắn được gửi đi lúc 9 giờ 02 sáng. Bây giờ là 6 giờ 55 phút tối.
Tâm trạng hắn cực kỳ tệ. Nghĩ đến việc đã lãng phí gần 10 tiếng đồng hồ ngồi đây như một thằng ngốc, chỉ để chờ một tin nhắn, làm hắn càng thêm khó chịu.
Con nhóc trẻ con ấy là cái quái gì vậy chứ?
Chỉ vì vài câu nói nặng lời mà cô tổn thương đến mức không trả lời sao? Nếu là chuyện dễ, hắn đã nói nó dễ, chẳng lẽ lại phải tìm cách nói khác?
Gấp laptop lại, hắn đứng dậy, khoác lấy chiếc áo vest mà sáng nay hắn đã chọn rất kỹ lưỡng.
Trông hẳn như thể hắn đang chuẩn bị cho một buổi hẹn hò, nếu có ai đó vô tình nhìn thấy. Nhưng biểu cảm trên gương mặt hắn thì giống với kẻ vừa bị phũ phàng hơn.
Con nhóc trẻ con ấy là cái quái gì mà khiến mình phải như thế này chứ?
Vừa rời khỏi phòng gặp mặt luật sư ở tầng 6, Yoo In Won định bước vào nhà vệ sinh nam thì bất chợt khựng lại. Ai ngờ lại chạm mặt Park Chi Kyung đang đứng rửa tay ở bồn rửa tay.
— Còn tiếp —
oi vã ò ảnh die tht hỏ
Gần hết mà tác giả cho cú này sốc thiệt chớ