[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 42

Chương 42
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Tiếng dép lê sột soạt, sột soạt, sột soạt kéo lê trên sàn, hắn bước đến ngồi cạnh Tae Ri.
Mùi cơ thể hắn, mùi nước hoa và mùi thuốc lá hỗn tạp xông vào Tae Ri, tranh nhau chiếm lĩnh không gian.
“Tôi, người sống nhiều hơn Kang Tae Ri một chút, có thể thay em trả lời không?”
Hắn hỏi một cách thản nhiên, cười cũng thản nhiên, rồi thản nhiên khoác tay lên vai cô.
“Tae Ri à, em yêu à.”
Tàn thuốc trên vai hắn giờ đây bùng cháy, như gào thét cầu cứu… nhưng cô không thể cứu vãn được.
“Trong mắt tôi, em là…”
Hắn bỏ lửng câu nói, ghé sát môi vào tai cô. Hơi thở của hắn phả vào tai cô. Một luồng khí lạnh lẽo lan tỏa. Nhưng điều đáng sợ hơn cả là, với khuôn mặt đang thì thầm những lời âu yếm bên tai cô, hắn lại thản nhiên nói ra những lời lẽ đầy bạo lực.
“Một kẻ bất lực, chẳng có gì ngoài thân xác để dâng hiến cho ba mình, một kẻ dễ dãi, chỉ cần một vẻ ngoài bảnh bao là có thể tha thứ cho cả kẻ giết người chưa thành.”
Như thể mất hết sức lực, cả lông mày và bờ vai Tae Ri đều rũ xuống.
Tại sao người đàn ông này cứ cố gắng hủy hoại cô như vậy? Tại sao hắn lại khăng khăng muốn nghiền nát cô thành từng mảnh? Rốt cuộc hắn đạt được gì từ việc đó? Cô đã sẵn sàng khuất phục rồi, vậy mà hắn còn muốn gì hơn ở cô? Cô còn gì để mà khuất phục nữa?
“Vậy nên… mỗi khi nhìn thấy em, tôi chỉ muốn chiếm đoạt em.”
Trong lúc cô chới với trong vực sâu của những vết thương mà hắn gây ra, hắn nắm lấy má Tae Ri, xoay mặt cô lại và hôn cô.
Như thể chế giễu ‘Thấy chưa, em thật dễ dãi’.
Tae Ri không phản kháng. Cứ để mặc hắn nắm lấy cằm, hé mở môi cô, cứ để mặc hắn luồn lưỡi vào miệng cô, cứ để mặc bàn tay không cầm thuốc lá vội vàng vén váy cô lên, cứ để mặc hắn làm theo ý mình.
Hắn lùi lại một chút, rít một hơi thuốc cuối cùng giữa các ngón tay, rồi nhả khói và dụi tắt điếu thuốc lên chiếc ghế sofa da.
Một chiếc ghế sofa trị giá hàng ngàn đô la đã mất đi giá trị chỉ trong vài giây bởi một hành động nhỏ của hắn.
“Trong khoảng thời gian không được về nhà, tôi đã thủ dâm ba lần. Một lần trong phòng tắm chung, một lần trong phòng riêng ở phòng kiểm tra, lần cuối cùng ở buồng vệ sinh cuối cùng trên tầng sáu.”
Hắn đẩy Tae Ri nằm xuống sofa, dễ dàng dang hai chân cô ra.
“Mồi nhắm cho những lần thủ dâm đó luôn là em.”
Hắn từ từ cúi xuống, tốc độ chậm rãi như lời nói của mình, vùi mặt vào vạt váy của Tae Ri. Hắn kéo chiếc quần lót xuống, dùng ngón tay tách âm hộ cô ra, rồi luồn lưỡi vào bên trong.
Park Chi Kyung, như một người dù uống bao nhiêu nước mát cũng không hết khát, không ngừng mút lấy dịch âm đạo của Tae Ri. Những âm thanh hỗn độn vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
“…”
Tae Ri nhìn xuống hắn, người đang vùi mặt giữa hai chân cô, với ánh mắt vô cảm. Không, đúng hơn là ánh mắt chứa đựng quá nhiều cảm xúc, đến mức không thể chứa thêm được nữa. Giống như nước đã đạt đến điểm sôi thì nhiệt độ sẽ không thay đổi.
Hôm nay cô không muốn như vậy. Cô đã cố gắng không muốn ôm hắn vì quá muốn ôm hắn.
Hắn lẩm bẩm những lời vô nghĩa, xoa xoa vạt áo trước ngực rồi đứng thẳng dậy.
Đôi mắt hắn ngập tràn dục vọng, nhìn xuống khuôn mặt rối bời của Tae Ri như thể đang thưởng thức. Đắm chìm trong khuôn mặt cô, hắn cởi quần xuống. Dương vật cương cứng như muốn nổ tung phô trương sức mạnh ngay cả trong bóng tối.
“Cười lên, em yêu. Em làm mặt như vậy khiến tôi trông giống như đang cưỡng hiếp em vậy.”
Giọng điệu của hắn đầy áp bức, trái ngược với khuôn mặt đang nở nụ cười tao nhã.
Tae Ri làm theo lời hắn, kéo khóe môi lên cười. Cô mỉm cười dưới thân hắn. Chỉ vì cô ngoan ngoãn làm theo lời hắn mà không biết điều gì lại khiến hắn không hài lòng, hắn cau mày nắm lấy tóc cô, giật ngược ra phía sau.
“A…” Tae Ri rên rỉ, hắn cắn vào chiếc cổ trắng ngần của cô, để lại dấu ấn của mình, rồi lại tìm đến môi cô, hôn ngấu nghiến. Nước bọt không kịp nuốt trôi chảy xuống cằm Tae Ri.
Xoạt. Hơi thở của hắn ngày càng gấp gáp. Như biển cả gặp phải bão tố. Khác với hắn, hơi thở của Tae Ri tĩnh lặng như dòng sông không một gợn sóng.
Hắn vội vàng cởi chiếc quần lót của Tae Ri, gác đôi chân thon thả của cô lên vai mình. Với khuôn mặt đỏ ngầu, hắn chuẩn bị dồn hết sức lực để đưa dương vật đang cương cứng của mình vào bên trong cô, thì Tae Ri, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này, hỏi với khuôn mặt vô cảm.
“Một kẻ lớn tuổi như vậy mà lại thèm khát một con bé dễ dãi như tôi đến thế à.”
Dương vật đỏ sẫm của hắn đang định tách mở phần thịt hồng hào của cô thì khựng lại.
“Anh biết anh là gì không?”
Nhân cơ hội đó, Tae Ri từ từ hạ đôi chân đang gác trên vai hắn xuống, ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn và hỏi.
“Tôi trả lời cho anh nhé?”
Lấy khuôn mặt như bị tê liệt của người đàn ông kiêu ngạo làm thú vui, cô kéo chiếc quần lót hắn đã cởi xuống lên, khép đôi chân mà trước đó đã ngoan ngoãn dang rộng vì hắn. Cô kéo vạt váy bị xộc xệch xuống, chỉnh tề đứng dậy.
“Anh còn dễ dãi hơn tôi.”
Tae Ri với khuôn mặt lạnh lùng bước qua hắn. Bỏ mặc hắn ở lại.
Trên suốt quãng đường dài lên cầu thang, sự hối hận dâng trào trong cô. Đáng lẽ cô nên nói một cách dứt khoát rằng cô hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nhưng cô đã không thể giấu được giọng nói run rẩy của mình.
Giờ thì cô đã hiểu, Park Chi Kyung là một lưỡi dao găm vào xương sườn cô. Cô sợ rằng nếu rút nó ra, máu sẽ chảy nhiều hơn, nên cô chỉ có thể để nó ở đó.
Giờ thì cô đã hiểu, cuộc đời cô thật đáng thương. Cuộc đời cô, chỉ có thể giữ nguyên lưỡi dao găm trong xương sườn.
Chẳng lẽ chỉ có cuộc đời cô là đáng thương sao? Giờ thì cô đã hiểu, không một ai trong căn nhà này là bình thường. Vậy nên những kẻ chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng kia cũng đáng thương như nhau.
Đây là một ổ rác chỉ có vẻ ngoài tốt đẹp. Bọn họ chỉ là những thứ rác rưởi sống trong một ổ rác hào nhoáng. Cô đã tự mình bước vào đâu vậy? Cô đã làm gì vậy? Rốt cuộc cô đã làm gì vậy? Liệu cô có thể thoát khỏi căn nhà này nếu vụ án của cha cô được giải quyết không? Liệu cô có thể thoát khỏi người đàn ông đó không?
Những suy nghĩ tuyệt vọng chợt ùa về bắt đầu gặm nhấm Tae Ri, tất cả mọi thứ đột nhiên trở nên đáng sợ.
Ngôi nhà xinh đẹp này, những kẻ chỉ đẹp mã này.
Tuy nhiên, Park Chi Kyung, là một người đáng biết ơn. Đáng biết ơn. Đáng biết ơn. Đáng biết ơn. Đáng biết ơn. Đáng biết ơn. Đáng biết ơn. Đáng biết ơn. Đáng biết ơn. Đáng biết ơn.
Vậy nên cô sẽ chịu đựng người đàn ông đó. Cô có thể chịu đựng được.
Đôi mắt mở to, cháy bỏng với quyết tâm tự nhắc đi nhắc lại không ngừng, trong khi nắm tay siết chặt vì lời hứa vẫn run rẩy từng hồi.
Cô biết nỗi đau này rồi sẽ có ngày kết thúc, nhưng cô vẫn đang đứng trong một đường hầm rất tối và dài, điểm cuối đó là ngày mai, 1 năm sau, 10 năm sau, hay là đến khi chết, không ai biết được.
Chi Kyung không rời mắt khỏi bóng lưng cô gái đang dần nhỏ lại, cho đến khi cô biến mất sau cầu thang, hắn mới kéo chiếc quần lót và quần dài xuống lúc nãy lên mặc lại.
Hắn khẽ nhíu mày, vươn tay lấy bao thuốc lá trên bàn một cách đầy thói quen.
Hắn rút một điếu thuốc ngắn ngậm vào miệng, châm lửa. Rít một hơi, rồi nhả khói. Lặp lại hành động đó, hắn ngồi sâu vào ghế sofa.
Hắn thoải mái dựa cổ vào thành ghế sofa, nhả làn khói cay nồng lên trần nhà, gạt tàn thuốc một cách tùy tiện.
Sau vài ngày trở về nhà, hắn không hề có ý định động vào em trai mình. Hơn nữa, hắn lại càng không có ý định làm vậy trước mặt mẹ mình. Hắn không phải loại người khốn nạn đến mức đó.
Nhưng, ngay khi nhìn thấy khuôn mặt thoải mái của Kang Tae Ri bên cạnh Park Si Hyun. Ngay khi nhìn thấy cái miệng xinh đẹp đó nói những lời ngon ngọt. Có một thứ gì đó trong đầu hắn, thứ vốn dĩ chỉ được giữ bằng một sợi dây mỏng manh, đã đứt phựt. Có phải chỉ là đứt không thôi? Tách tách, một thứ gì đó trong lồng ngực hắn đã thực sự bùng cháy.
— Còn tiếp —
oi vã ò ảnh die tht hỏ
Gần hết mà tác giả cho cú này sốc thiệt chớ