[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 41

Chương 41
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Sao lại nói vậy? Ba em đang ngồi tù thật sự thì phải làm sao?”
Sau 82 tiếng trở lại, hắn lạnh lùng hơn, tàn nhẫn hơn, và lời nói cũng cay nghiệt hơn. Nếu biết được lý do thì tốt biết mấy, nhưng cô hoàn toàn không hiểu tại sao hắn lại như vậy.
“Khi nào tôi có thể gặp ba tôi?”
“Sắp thôi. Cứ đợi đi. Tôi không phải loại người ăn xong là phủi tay.”
Rốt cuộc tại sao hắn cứ phải nói những lời như vậy?
Hắn liếc mắt xuống nhìn đồng hồ, rồi nhìn Tae Ri với vẻ mặt khó chịu, nở một nụ cười giả tạo.
“Muộn lắm rồi. Lên lầu đi ngủ thôi.”
“Si Hyun, thưa ngài.”
Như thể chẳng nghe thấy lời bảo lên lầu, hoặc có lẽ vì không hài lòng khi nghe thấy tên người khác trong không gian chỉ có hai người, khuôn mặt tuấn tú của hắn thoáng chốc biến sắc.
“Anh rất quý mến cậu ta. Theo tôi thấy là vậy.”
Một tiếng cười phát ra từ hắn khi hắn xoa trán. Tiếng cười lớn hơn bình thường, khó có thể gọi là cười khẩy. Park Chi Kyung đặt ly xuống, khẽ thở dài, đưa tay vuốt mái tóc che phủ vầng trán. Đôi mắt lạnh lẽo lóe lên trong không trung.
“Tôi không hiểu Kang Tae Ri đang muốn gì ở tôi. Vậy nên. Thì sao. Muốn tôi làm gì?”
Cô nghĩ đôi mắt của người đàn ông nhìn mình hôm nay đặc biệt độc ác, như một con rắn.
Hôm nay hắn đã quá đáng. Ánh mắt, lời nói, hành động, cảm xúc, tất cả đều quá đáng.
“Ý tôi là… xin anh đừng đánh Si Hyun… người ngoài nhìn vào cũng thấy khó chịu.”
“Kang Tae Ri thấy Si Hyun của chúng tôi đáng thương sao?”
“Vâng. Đáng thương.”
Vậy sao? Hắn thu lại ánh mắt như rắn độc, nở một nụ cười tao nhã.
Thú vị thật. Hắn dùng ngón tay cái xoa giữa hai hàng lông mày, lẩm bẩm, chộp lấy bao thuốc lá trên bàn, rút một điếu ngậm vào miệng. Rồi hắn lại cười khi cắn vào đầu lọc thuốc.
Nụ cười chế giễu khó chịu của hắn khiến tâm trạng Tae Ri dần tụt xuống đáy vực.
“Có gì buồn cười vậy? Việc tôi thấy Si Hyun đáng thương khiến anh thấy buồn cười sao?”
“Đúng vậy. Buồn cười.”
“Tại sao? Tại sao lại buồn cười?”
Ừm, hắn gõ nhẹ vào cổ họng, ra vẻ suy nghĩ lại, rồi vừa cười vừa xoay bánh xe bật lửa.
“Có lẽ vì không biết gì mà lại thích xen vào chuyện người khác?”
Hắn rít một hơi thuốc sâu vào phổi, rồi thở ra một làn khói dài, đáp lại.
“Thật sự không biết gì, ngu ngốc mà lại thích xen vào chuyện người khác?”
“Thưa công tố viên Park Chi Kyung.”
“Bé cưng à.”
Hắn nhếch môi chế giễu, rồi nhanh chóng thay đổi biểu cảm, lạnh lùng nói.
“Đó là lý do tại sao em luôn bị lợi dụng.”
Những lời nói không rõ ràng khiến cô cảm thấy khó chịu, một sức lực khó tả dâng lên khắp cơ thể.
“Tôi… bị lợi dụng chuyện gì?”
“Nếu muốn khuyên nhủ ai đó, em đã chọn nhầm đối tượng rồi. Nếu muốn lấy lòng tôi, em đã hoàn toàn sai cách.”
Hắn thoải mái dựa lưng vào ghế sofa, dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào đùi. Vẫn chưa hiểu sao? Chà, không biết đến bao giờ mới hiểu đây.
Đó là tín hiệu bảo cô lên lầu. Không cần nói chuyện nữa, cứ lên đó rồi ân ái.
Nhìn cảnh tượng đó, đầu óc cô tự trách đôi chân mình. Thấy chưa, tôi đã bảo lên lầu rồi mà.
Cô tự trách đôi chân đã tự ý bước đến đây, đứng dậy khỏi ghế sofa. Cô cố gắng không mang bất kỳ cảm xúc nào, dù là oán hận, thất vọng hay tủi thân.
“Uống vừa phải rồi đi ngủ đi. Hãy sắp xếp lịch gặp mặt sớm nhất có thể. Tôi biết anh bảo tôi cứ đợi, nhưng đợi đến bao giờ chứ?”
Hắn ngậm điếu thuốc nhìn cô, ra lệnh một cách áp bức.
Thấy Tae Ri lại không nghe lời mình, hắn nghiến chặt đầu lọc thuốc.
“Tôi còn chưa nói xong, ngồi xuống.”
Ánh mắt hắn sắc lạnh, thậm chí còn lạnh lẽo, sự lão luyện ăn sâu vào cơ thể hắn khiến cô cuối cùng cũng ngồi xuống ghế sofa. Đồ ngốc, Kang Tae Ri.
Có lẽ vì hài lòng với sự ngoan ngoãn của cô, khóe miệng Park Chi Kyung nhanh chóng cong lên thành một nụ cười mãn nguyện. Đúng là đồ điên.
“Tae Ri à.”
Park Chi Kyung nhìn chằm chằm vào cô, rít thêm vài hơi thuốc. Rồi hắn hỏi một cách trống rỗng.
“Em nghĩ mình rất tuyệt vời sao? Sẵn sàng hy sinh bản thân vì ba, không những tha thứ cho kẻ từng hành hạ mình mà còn ban phát lòng từ bi. Thêm vào đó là lòng thương hại ngu ngốc.”
“Nếu anh chỉ muốn gây sự thì tôi sẽ đứng dậy.”
“Tôi chỉ muốn cho em biết thôi.”
Park Chi Kyung nói như dỗ dành, mắt tìm kiếm gạt tàn. Có lẽ không thấy gần đó, hắn tùy tiện gạt tàn vào xô đá, rồi lại tiếp tục hút thuốc. Đôi mắt nhíu lại mỗi khi hắn hít khói thuốc trông như một bức tranh đơn sắc.
“Park Si Hyun ba năm trước đã lái xe tông người ta đến tàn phế. Nồng độ cồn trong máu của Park Si Hyun lúc đó là 0.378%. Một con số mà ngay cả cảnh sát 13 kinh nghiệm cũng chưa từng thấy. Nạn nhân mới chỉ 20 tuổi.”
Đó là chuyện hoàn toàn mới mẻ với cô.
“Nạn nhân vẫn trong tình trạng không thể cử động. Không thể ăn uống, phải truyền dinh dưỡng qua ống xông. Tôi đã phải rất vất vả để ngăn chặn chuyện này. Ngay cả khi Park Si Hyun gây ra chuyện người tàn phế, rồi vì say rượu mà nằm liệt giường mấy ngày, được mẹ chăm sóc.”
“…”
“Vậy thì nhìn vào mắt tôi và nói lại xem. Em vẫn thấy thằng khốn đó đáng thương sao? Hả? Phải không, Kang Tae Ri?”
Có lẽ vì quá kinh ngạc mà cô hít một hơi thật sâu, đột nhiên một luồng gió lạnh ùa vào khiến cổ họng cô nhức nhối. Park Chi Kyung tiếp tục nói, gạt tàn thuốc vào xô đá.
“Khi nghe nói thằng khốn đó chở em đi xe, tôi đã nghĩ, mặc kệ nó là em trai hay gì, tôi sẽ giết Park Si Hyun. Tông người ta tàn phế rồi mà vẫn còn lái xe. Lại còn chở người bên cạnh nữa? Chà, hình như tôi đã nghĩ như vậy.”
Hắn cong khóe miệng cười, thản nhiên nói ra những lời tàn nhẫn. Điếu thuốc trên tay hắn đã ngắn đi rất nhiều.
“Thật may là tôi đã không giết nó. Nếu tôi thật sự giết nó thì sao? Chỉ vì vài cái tát mà em không ngủ được, chạy xuống đây cầu xin tôi đừng đánh nó, nói nó đáng thương, với khuôn mặt đó mà cầu xin tôi. Bảo lên lầu rồi mà cứ nhất quyết ngồi trước mặt tôi. Còn nghe những lời này nữa.”
Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của Tae Ri như thể đang xem một điều gì đó thú vị, rồi cười khẩy.
“Hối hận rồi chứ gì. Đáng lẽ nên lên lầu từ sớm. Vậy nên tôi đã bảo lên lầu thì cứ lên đi. Tại sao cứ không nghe lời tôi mà cứ lảng vảng trước mặt tôi? Tại sao bắt tôi phải nói ra những lời này?”
Giọng điệu oán hận như thể ‘Vì em không nghe lời tôi mà khiến tôi rất khó chịu, nên tôi cũng sẽ khiến em rất khó chịu’. Nhưng, có quá nhiều cảm xúc phức tạp lẫn lộn đến mức cô không thể đọc được bất cứ điều gì. Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn cũng xuất hiện một bóng tối không hề phù hợp.
“Đột nhiên tôi nhớ lại chuyện ngày hôm đó. Kang Tae Ri, à, lúc đó là học sinh nhỉ. Ngày mà học sinh Kang Tae Ri bảo tôi ngủ với em. Chuyện đã qua rồi nên cứ hỏi vậy. Ngày đó tại sao em lại thích tôi? Trong khi em chẳng biết gì về tôi. Tôi là loại người như thế này, mà em không hề sợ hãi, còn trẻ mà.”
“…”
“Cuối cùng thì em chỉ thích vẻ bề ngoài của tôi thôi. Đúng chứ? Vậy thì tôi xin hỏi lại lần nữa.”
Đôi mắt híp lại của hắn như nhìn thấu tận đáy lòng những điều muốn che giấu, ánh đỏ của điếu thuốc hắn đang hút càng thêm đậm. Trong mắt Tae Ri, điếu thuốc đó như đang kêu cứu. Như thể đang thiêu đốt bản thân để gửi tín hiệu cầu cứu đến đối phương. Cô cảm thấy đồng cảm với một vật vô tri.
“Kang Tae Ri nghĩ mình rất tuyệt vời sao? Sẵn sàng hy sinh bản thân vì ba, không những tha thứ cho kẻ từng hành hạ mình mà còn ban phát lòng từ bi. Thêm vào đó là lòng thương hại ngu ngốc. Vậy thì sao, em nghĩ mình là cái gì đó ghê gớm lắm sao, nghĩ bản thân cao quý lắm sao?”
Trong khi đầu óc Tae Ri chìm vào bóng tối hoàn toàn, ngừng suy nghĩ, Park Chi Kyung đứng dậy khỏi chiếc ghế sofa đắt tiền.
— Còn tiếp —
Thank you ad, ngày mai CN cho 2 chap đc k ạ 😘