[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chượng 40

Chương 40
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Vâng! Phu nhân!”
“Đã bảo là vào trong rồi mà.”
Park Chi Kyung nhẹ nhàng nhưng dứt khoát gỡ tay Gong Yoon Sun đang nắm lấy cánh tay mình. Gong Yoon Sun loạng choạng với vẻ mặt tuyệt vọng như thể vừa mất tất cả. Điều tuyệt vọng hơn cả là bà biết mình không thể ngăn cản được đứa con trai cả do chính mình sinh ra.
“Chi Kyung à, con, không phải chứ? Con chưa bao giờ làm vậy trước mặt mẹ mà. Con đừng như thế. Đừng làm mẹ đau lòng. Đừng đánh Si Hyun của mẹ. Mẹ sẽ ngã mất, thật đấy.”
Đó là tất cả những gì Gong Yoon Sun có thể nói với tư cách là một người mẹ. Ánh mắt lạnh lùng, sắc bén của hắn đã khiến bà hoàn toàn bất lực.
“Anh, anh, em, em sai rồi. Em sai rồi.”
Park Si Hyun cúi người cầu xin, dù cậu ta chẳng làm gì sai. Dáng vẻ khúm núm như thể sắp quỳ xuống lạy lục.
“Tại sao cậu lại nghĩ anh nhất định phải đưa Kang Tae Ri đến đây?”
Hắn hỏi với giọng điệu đều đều, bước từng bước về phía Park Si Hyun. Dù chỉ đi dép trong nhà nhưng tiếng bước chân vẫn vang vọng khắp nơi. Tim Tae Ri đập thình thịch như thể có một gã khổng lồ đang giậm chân trong lòng cô.
“Vì nguy hiểm, Si Hyun à. Vì nguy hiểm.”
Tiếng lách cách từ chiếc đồng hồ của Park Chi Kyung vang lên không ngừng. Lách cách, rồi lại lách cách. Mỗi khi nghe thấy tiếng đó, Park Si Hyun lại run rẩy.
“Anh, anh. Ít nhất hãy nghe em nói đã… Hãy nghe em nói đã. Em, em…”
“Nhưng cậu.”
Chát! Má Park Si Hyun bị nghiêng sang một bên trong chớp mắt.
“Không có sự cho phép của anh.”
Chát. Lần này là bên má còn lại.
“Đưa Kang Tae Ri.”
Lại bên kia.
“Ra ngoài.”
Rồi lại bên này.
“Nếu có chuyện gì.”
Chát.
“Xảy ra. Thì anh. Sẽ!”
Cảnh tượng này lặp lại y hệt quá khứ. Ngày đầu tiên cô gặp hắn. Cái ngày mọi chuyện trở nên rối tung.
Nhưng sự dữ tợn của ngày hôm đó không thể so sánh với bây giờ. Cô cảm nhận được một sự tàn bạo ở một mức độ hoàn toàn khác. Gong Yoon Sun cũng cảm nhận được điều đó, bà hét lên và ôm chặt hắn từ phía sau.
“Chi Kyung!! Đừng mà!! Si Hyun sẽ chết mất, Chi Kyung!!”
Park Chi Kyung không hề nao núng. Khi hắn lại giơ bàn tay to lớn đã tát vô số lần vào mặt Park Si Hyun lên.
“Dừng tay!”
Không thể chịu đựng được nữa, Tae Ri nhắm chặt mắt, đứng chắn trước mặt Si Hyun.
Bàn tay của Park Chi Kyung đang định giáng xuống khựng lại như bị phanh gấp. Nó dừng lại như thể đóng băng giữa không trung.
Gong Yoon Sun mở to mắt chứng kiến cảnh tượng hiếm thấy đó. Bà biết con trai cả của mình không phải là người có thể bị ngăn cản bởi bất cứ ai.
Có lẽ do đã quen với việc bị đánh nên Park Si Hyun cố gắng chịu đựng một lúc rồi gục xuống. Cậu ta ôm lấy cổ họng, ho sặc sụa như thể nãy giờ đã nín thở. Khóe miệng cậu ta đỏ ửng. Nhìn thấy bộ dạng đó, Gong Yoon Sun thất thần đặt tay lên trán rồi ngã xuống bên cạnh.
“Chi Kyung, sao con có thể… làm vậy trước mặt mẹ chứ… Con đâu đến mức này…”
Gong Yoon Sun vừa khóc vừa nhìn tấm lưng rộng lớn của Park Chi Kyung. Tae Ri tiến đến, cúi xuống đỡ bà.
“Hãy vịn vào tôi và đứng dậy đi, phu nhân.”
“Cô bé… Ta thật sự sợ hãi quá… Sao lại thế này… Không thể như vậy được…”
Gong Yoon Sun úp mặt vào ngực Tae Ri, khóc nức nở. Tae Ri ôm lấy lưng bà và nhìn Park Chi Kyung.
“Cô giúp việc. Hãy lấy thuốc giảm đau đầu cho phu nhân.”
“Vâng, vâng, thưa kiểm sát.”
Chính người gây ra tất cả sự ồn ào này lại đang thản nhiên đeo đồng hồ và bước lên cầu thang.
Hắn vẫn như mọi khi, nhưng cũng khác mọi khi. Cô biết hắn vẫn luôn hành xử như một kẻ rối loạn nhân cách chống đối xã hội như vậy.
Nhưng hôm nay… đã đi quá giới hạn. Quá mức rồi.
Tae Ri nhìn chằm chằm vào cầu thang nơi hắn vừa biến mất, rồi ánh mắt cô dừng lại ở chiếc túi đen trên bàn ăn. Cô linh cảm được. Nguồn gốc của mùi hương quen thuộc vương vấn quanh mũi cô từ nãy đến giờ chính là từ đó. Món tokbokki của cùng một nhà hàng.
Món mà Tae Ri đã ăn rất ngon vài ngày trước. Và cô đã nói lời cảm ơn với hắn vì điều đó.
Chính là nó.
***
Đã hơn 3 giờ sáng. Ngay cả không gian nghệ thuật, nơi không có chỗ nào là không có bàn tay tỉ mỉ của nhà thiết kế, cũng chìm trong bóng tối tĩnh mịch.
Tại sao hắn ấy lại làm vậy?
Cô cứ mãi bám víu vào một câu hỏi không có lời đáp, như một học sinh vật vã với một bài toán khó. Chính vì vậy mà cô không thể nào chợp mắt được cho đến tận khuya.
Tae Ri lặng lẽ mở cửa phòng ngủ, bước ra ngoài và xuống lầu. Cổ họng cô khô khốc vì khát.
Cô rón rén bước vào phòng ăn, nhẹ nhàng mở cửa tủ lạnh để lấy một chai nước, cố gắng không gây ra tiếng động nào.
Những người trong nhà này không uống nước lọc từ máy lọc nước. Họ chỉ uống loại nước được đun từ các loại thảo dược tốt cho sức khỏe, do những người giúp việc mua từ chợ dược liệu.
Trong một ngôi nhà như thế này, với địa vị xã hội như vậy, với vẻ ngoài hoàn hảo đó, đúng vậy, họ muốn sống thật lâu.
Vừa uống nước, cô vừa hồi tưởng lại cấu trúc của ngôi nhà.
Một biệt thự hai tầng trên mặt đất và ba tầng hầm. Tầng hai là phòng ngủ của Park Chi Kyung và cô. Tầng một là phòng ngủ của bố mẹ Park Si Hyun và phòng của chính Park Si Hyun. Hình như phòng của Park Si Hyun ban đầu cũng ở tầng hai, nhưng có vẻ đã được chuyển xuống khi cô đến. Tầng hầm một thông với lối vào là thư phòng, và tầng hầm hai là phòng ngủ của những người giúp việc.
Nghĩ xong, cô đặt ly nước xuống bồn rửa. Cô tự nhủ sẽ xuống rửa chiếc ly này ngay khi trời sáng, rồi định quay lên lầu thì nghe thấy tiếng động yếu ớt từ dưới tầng hầm.
Cứ lên lầu thôi. Tất cả những chuyện xảy ra trong ngôi nhà này, hãy cứ coi như không thấy, không nghe, biết cũng coi như không biết. Coi như mắt không thấy, tai không nghe, miệng không nói.
Cứ sống như vậy cho đến khi chuyện của ba cô được giải quyết rồi rời đi là xong. Đừng bận tâm. Lên lầu ngủ thôi. Phải ngủ. Nhất định phải ngủ.
Đầu óc cô rõ ràng đang thôi thúc cô lên lầu. Nhưng đôi chân lại tự ý bước xuống cầu thang dẫn xuống tầng hầm.
Tại sao mình lại như vậy? Tại sao mình cứ tự đẩy mình vào chỗ nguy hiểm như vậy?
Ngay khi xuống đến tầng hầm một, ý nghĩ đó càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Bởi vì ở đó có Park Chi Kyung đang ngồi uống rượu.
Quay lại đi, quay lại, quay lại đi, hãy cứ coi như không thấy gì mà quay lại đi, quay lại đi Kang Tae Ri. Trong đầu cô như có một ánh đèn đỏ nhấp nháy, cảnh báo cô. Bíp bíp bíp.
Nhưng một lần nữa, cô lại phớt lờ lời cảnh báo đó và tiến về phía hắn.
Đồ ngốc… Kang Tae Ri.
“Anh không ngủ… làm gì ở đây vậy?”
Có vẻ như hắn cũng không ngờ Tae Ri lại đến. Bàn tay đang cầm ly rượu của Park Chi Kyung khẽ khựng lại khi hắn đang ngồi thả lỏng trên ghế sofa.
“…Anh không thấy mệt sao?”
Cô ngập ngừng ngồi xuống phía đối diện hắn. Giữa hai người là chiếc bàn trà như một bức tường ngăn cách. Cô biết nhãn hiệu của chiếc bàn trà đó. Việc một vật nhỏ như vậy có giá hàng trăm triệu giờ cũng không khiến cô ngạc nhiên nữa.
“Sao vậy. Tôi đã bảo em ngồi xuống bao giờ?”
Park Chi Kyung nói gần như không nghe thấy rồi tiếp tục uống rượu. Trên bàn trà là một chai rượu cô không biết tên, vài lát chanh và một xô đá, được bày biện theo một trật tự có vẻ lộn xộn.
“Lên lầu đi.”
Hắn khẽ động đậy người, đặt chiếc ly rỗng xuống bàn, dùng kẹp gắp vài viên đá bỏ vào ly. Sau đó, hắn rót một chất lỏng trông có vẻ rất đắng vào ly và thả thêm một lát chanh.
“Tôi đã bảo Si Hyun ra ngoài. Chính tôi đã nói vậy. Si Hyun không có lỗi gì cả. Si Hyun muốn ở nhà nghỉ ngơi, nhưng chính tôi đã rủ cậu ấy đi nên cậu ấy mới bất đắc dĩ đưa tôi đi. Tôi thật sự rất ngột ngạt khi ở trong nhà. Ra ngoài thì không được làm việc, chỉ ở đây ăn những bữa cơm người ta đưa cho, ở đây khác gì nhà tù không song sắt chứ.”
Bàn tay đang nắm chặt ly rượu của hắn dường như khẽ siết chặt hơn một chút.
Hắn lại tựa người vào lưng ghế, nhìn Tae Ri. Hắn nhấp một ngụm rượu. Trong đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm của hắn, Tae Ri vẫn hiện diện ở đó.
— Còn tiếp —
Thank you ad, ngày mai CN cho 2 chap đc k ạ 😘