[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 39

Chương 39
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Si Hyun à.”
“Sao, cái con nhỏ này!”
“Ai bảo tôi hẹn hò với anh cậu?”
“Không phải sao?”
Đọc được vẻ mặt kiên định của Tae Ri, Park Si Hyun dường như thở phào nhẹ nhõm. ‘Chà, vậy thì may quá’. Cậu ta lẩm bẩm rồi kéo sát người vào bàn, hạ thấp giọng một cách đột ngột. Giọng điệu mang tính cảnh cáo.
“Anh tôi á, vẻ ngoài thì khỏi chê. Đẹp trai mà. Đến thằng em này còn thấy ảnh đẹp trai vãi chưởng thì con gái nhìn vào chắc còn thế nào nữa? Hơn nữa lại còn là kiểm sát viên nữa chứ? Ngầu lòi hết chỗ nói. Nhưng mà Kang Tae Ri này, đừng có mà bị cái vẻ bề ngoài của anh tôi đánh lừa đấy nhé?”
Tae Ri lần này im lặng theo một nghĩa khác. Bởi vì mọi chuyện đã quá muộn để nghe những lời khuyên như vậy.
“Anh tôi, không ai chịu nổi đâu. Ngay cả mẹ tôi cũng không chịu nổi. Người sinh ra ảnh đấy. Buồn cười thật.”
Vừa lúc đó, chiếc bánh pizza phủ đầy phô mai như một tấm chăn bông được mang ra. Dù không mấy đói bụng nhưng Tae Ri vẫn cảm thấy cồn cào.
“Bố tôi á? Chắc cậu chưa gặp bố tôi bao giờ nhỉ. Mẹ tôi bảo anh tôi giống bố, nhưng tôi thấy thì không phải. Anh tôi không giống bất cứ ai cả.”
Park Si Hyun dùng dụng cụ gắp một miếng pizza lên. Nhìn sợi phô mai mozzarella kéo dài như một quỹ đạo, Tae Ri chợt nhớ đến món tokbokki mình đã ăn vào hôm đó. Thật kỳ lạ.
“Tôi là người nhà nên cũng quen rồi. Có anh trai như vậy thì thà để anh ấy là người nhà còn hơn là kẻ thù, cuộc sống sẽ dễ thở hơn nhiều. Nhưng cậu thì dính dáng đến anh tôi làm gì? Dù sao cũng là người ngoài mà.”
“…”
“Tôi không biết vì sao anh tôi lại giúp cậu, nhưng cứ nhận hết những gì có thể nhận rồi rút lui đi. Đừng dây dưa với anh tôi nữa. Nếu không, cuộc đời cậu sẽ tan nát đấy. Hiểu không, Kang Tae Ri?”
Park Si Hyun nói với giọng điệu khá bi tráng rồi đặt một miếng pizza lên đĩa của Tae Ri.
‘Cậu ta vốn tốt bụng như vậy sao?’
Không biết là kẻ xấu đang giả vờ tốt, hay là người tốt đang tạm thời đóng vai kẻ xấu, hay là vốn dĩ là kẻ xấu nhưng vì biết một kẻ xấu hơn nên trông có vẻ tốt hơn.
Những suy nghĩ hỗn độn cứ thế hiện lên trong đầu Tae Ri.
“Kang Tae Ri, đừng có mà coi thường những lời tôi nói. Dù sao thì rác rưởi cùng trang lứa vẫn là loại rác rưởi tôi có thể kiểm soát được. Nhưng nếu cậu gặp phải loại rác rưởi hơn nhiều tuổi thì cuộc đời cậu thật sự xong đời đấy, con nhỏ kia.”
“Cậu nghĩ… anh trai cậu là loại người như vậy sao?”
“Dùng từ ‘rác rưởi’ thì có đủ không? Tôi là người vì anh tôi mà tin vào thuyết bản tính con người là ác. Mẹ tôi bảo anh tôi từ nhỏ đã như vậy rồi. Chẳng có chút gì là trẻ con cả. Tôi thấy anh tôi ít nhất cũng phải sống đến kiếp thứ ba rồi. Hoặc là không phải người.”
Park Si Hyun dùng dao và nĩa để ăn pizza. Vẻ tôi nhã là điểm chung của những người trong gia đình này. Tae Ri cầm pizza bằng tay. Park Si Hyun nhìn cô như nhìn một người nguyên thủy, Tae Ri đáp trả bằng cách cố tình kéo dài sợi phô mai vào miệng.
“Tôi cứ tưởng cậu thích anh trai cậu chứ. Bởi vì tôi thấy cậu giống như một đứa trẻ đang cố gắng lấy lòng anh trai mình vậy.”
Có lẽ không sai nên Park Si Hyun im lặng, Tae Ri mỉm cười như một người rộng lượng rồi tiếp tục nhai pizza. Uống một ngụm cola và lau miệng bằng khăn giấy, cô nói tiếp.
“Ba mẹ tôi, Si Hyun à, không sinh ra đã là công tước như bố mẹ cậu. Họ tự gây dựng sự nghiệp. Đặc biệt là ba tôi. Ông đã nỗ lực hết mình để đạt được vị trí đó. Dù không vững chắc, nhưng ông đã cố gắng xây dựng một lâu đài hào nhoáng. Khi nó sụp đổ, cậu có biết những người sống trong đó sẽ ra sao không?”
“…”
“Sẽ chẳng còn gì có thể khiến họ gục ngã nữa.”
Vì vậy tôi sẽ đối mặt với anh trai cậu. Tôi có thể.
Khuôn mặt Tae Ri nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng như chưa từng cười. Park Si Hyun nhìn cô với vẻ mặt ngơ ngác, điện thoại của cậu ta bắt đầu đổ chuông. Đó là vào lúc chiếc bánh pizza giữa hai người dần nguội lạnh.
Chiếc xe mui trần của Park Si Hyun lao đi với tốc độ như 100km/h ngay cả trong những con hẻm hẹp. Xe chạy êm ái nhưng tâm trạng Tae Ri lại bất an, cô nắm chặt tay nắm cửa. Cô nghĩ mình sắp chết đến nơi rồi. Có vẻ cuộc đời cô chưa đến mức tệ hại như vậy. Cô vẫn muốn sống.
Tae Ri gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, nhớ lại cuộc điện thoại vừa rồi của Park Si Hyun.
“Alo, anh, anh! Em, em đang ăn pizza với Tae Ri ở gần đây nè? Anh, anh ở nhà hả? À, mà anh, pizza vừa mới ra lò nên tụi em ăn thêm vài miếng nữa rồi về thì… À, không được sao? Phải về ngay sao? Vâng. Em biết rồi, anh. Em về ngay đây.”
Người gọi là Park Chi Kyung, người đã trở về nhà sau 82 tiếng.
Họ bước vào nhà qua khu vườn luôn mang màu sắc mùa hè.
Bốn bàn chân bước nhanh lên cầu thang. Rõ ràng bước chân của Park Si Hyun rất gấp gáp, bước chân của Tae Ri cũng mang một tốc độ khó tả.
Vừa lên đến tầng một, họ đã thấy Park Chi Kyung trong phòng khách, hắn vẫn chưa thay quần áo. Chỉ cởi áo khoác ngoài vậy mà trông hắn vẫn rất bảnh bao và chỉnh tề, khó tin là một người đã ở bên ngoài 82 tiếng. Tất nhiên, ngoại trừ một chút mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt.
Hắn ngồi trên chiếc ghế sofa da, nhìn chằm chằm vào chiếc TV chiếm trọn bức tường với ánh mắt vô cảm. Trong TV, những người nổi tiếng đang trò chuyện và cười đùa, nhưng Park Chi Kyung chỉ nhìn vào màn hình với vẻ mặt vô cảm như một người không biết cảm xúc.
“Vậy đó, Chi Kyung à. Mẹ đã nói thẳng với con mụ đó rồi. Kiểm sát viên thì có phải luật sư đâu mà lo chuyện kiện dân sự cho người ta. Đúng là đồ nhà quê mà.”
Trong khi đó, Gong Yoon Sun ngồi chéo với Park Chi Kyung, kể lại những chuyện đã xảy ra, nhưng Park Chi Kyung dường như không hề nghe lọt tai.
“Ôi? Các con về sớm vậy sao? Hai đứa uống pizza như uống nước à? Sao về sớm thế?”
“Dạ? Dạ, anh, anh ấy bảo tụi con về…”
“Mẹ vào trong đi.”
Park Chi Kyung cắt ngang câu chuyện, đứng dậy và nhìn Tae Ri đang đứng cạnh Park Si Hyun.
Ngay khi ánh mắt hai người chạm nhau, Tae Ri giật mình. Cô không quen với vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt hắn. Chính việc hắn cũng biết mệt mỏi đã là một điều kỳ lạ.
Hắn nhìn Tae Ri đang nhìn mình với ánh mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ, rồi chuyển sang Park Si Hyun. Cởi khuy măng sét và từ từ xắn tay áo, hắn hỏi một cách nhẹ nhàng.
“Pizza ngon chứ?”
À, ừ, thì, Park Si Hyun ấp úng, ánh mắt anh lại nhìn thẳng vào Tae Ri. Ánh mắt lạnh lùng của hắn khiến cô cảm thấy như một phần cơ thể mình vừa bị cắt lìa.
“Kang Tae Ri cũng thấy ngon chứ?”
“Bọn tôi… còn chưa ăn được miếng nào ra hồn nữa. Nhưng… có vẻ là ngon.”
“Vậy sao?”
Hắn khẽ cười. Tiếng cười mang theo sự chế giễu cũng là lần đầu tiên sau 82 tiếng.
“Sướng thật. Đến pizza cũng ngon.”
Hắn lẩm bẩm một cách mỉa mai như thể đang thở, khiến Tae Ri cắn chặt môi dưới.
Đồ điên. Nếu đã vậy thì còn hỏi ngon hay không làm gì. Tae Ri vừa nghĩ vậy thì hắn liếc nhìn đồng hồ đeo tay, rồi ngay lập tức tháo nó ra. Tiếng ‘lách cách’ vang lên khiến Park Si Hyun kinh hãi.
“Anh, anh? Đồng hồ… sao vậy?”
Park Si Hyun sợ hãi lùi lại như nhìn thấy ảo ảnh, Gong Yoon Sun vội vàng đứng dậy, nắm lấy cánh tay Park Chi Kyung kéo về phía sau, gượng gạo cười.
“Chi Kyung à? Kiểm sát Park của chúng ta bình thường đâu có như vậy đâu? Chắc là dạo này bận công việc nên mệt mỏi quá thôi. Mau lên lầu ngâm mình trong nước ấm rồi nghỉ ngơi cho khỏe đi. Cô giúp việc? Chuẩn bị nước cho Chi Kyung nhà ta đi.”
— Còn tiếp —
Thank you ad, ngày mai CN cho 2 chap đc k ạ 😘