[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 38

Chương 38
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Á!”
Park Chi Kyung từ từ cúi người, dí sát khuôn mặt điển trai của mình vào trước mặt Tae Ri. Hắn không hề che giấu vẻ khó chịu, nhìn cô với ánh mắt như muốn nói “Thấy chưa?”. Nụ cười lạnh lùng của hắn còn đáng sợ hơn cả khi không cười.
“Mới đó mà đã khá hơn rồi nhỉ. Thằng nào dạy em thế? À, là thằng đó sao? Đã dùng miệng để trả công cho một đêm ở lại rồi à?”
Trong khoảnh khắc, bàn tay đang nắm tóc Tae Ri siết chặt, khiến da đầu cô đau nhói. “Ư” Tae Ri nhăn mặt, lắc đầu.
“Không, không phải vậy đâu. Không phải như vậy đâu.”
“Không phải? Vậy sao lại giỏi hơn? Học từ ai?”
Cảm nhận được sự đe dọa từ ánh mắt lạnh lẽo như muốn xé xác mình của hắn, Tae Ri cố gắng hết sức để biện minh.
“Tôi… tôi tìm… tìm kiếm trên mạng. Tôi muốn làm tốt hơn. Tôi muốn phục vụ anh tốt hơn.”
Đôi lông mày đang nhíu chặt của Park Chi Kyung hơi nhướng lên. Chẳng lẽ là do cô tưởng tượng? Cô cảm thấy vật kia của hắn dường như lớn hơn so với lúc nãy.
“…!”
Nhanh chóng nắm lấy cánh tay gầy guộc của Tae Ri, hắn đẩy mạnh cô vào tường. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cô không kịp kêu lên một tiếng.
Park Chi Kyung áp sát vào người Tae Ri đang dựa vào tường, dùng một chân dễ dàng tách hai chân cô sang hai bên.
Hai cổ tay cô bị hắn bẻ quặt ra sau lưng, trói chặt khiến cô không thể kháng cự. Cảm giác như thể cô đang bị khám xét một cách thô bạo.
Ngay sau đó, hắn luồn tay vào bên trong chiếc quần của cô, dễ dàng xâm nhập vào bên trong chiếc quần lót.
“A, khoan đã, xin… xin hãy đợi một chút. Tôi… tôi chưa khóa cửa… Nếu có ai đó vào thì…”
“Ai dám vào đây chứ. Chán sống rồi sao.”
Khi cô còn chưa kịp chuẩn bị, hai ngón tay của hắn đồng thời thô bạo chọc vào bên trong nơi ẩm ướt của cô, cào xé lớp màng mỏng manh.
“Á!”
Cô đã bị hắn xâm chiếm nhiều lần, nhưng lần đầu tiên của Tae Ri chỉ mới diễn ra cách đây không lâu. Vết thương tưởng chừng đã lành giờ lại nhói lên đau đớn.
Lỗ nhỏ hẹp siết chặt lấy những ngón tay của Park Chi Kyung, hắn tham lam liếm láp vành tai Tae Ri, thở dốc và chửi rủa trong cơn dục vọng không thể kiềm chế.
“Hức, đau, đau quá…”
“Thè lưỡi ra.”
Hắn nắm lấy cằm Tae Ri, xoay mặt cô lại, rồi thô bạo đưa lưỡi mình vào miệng cô. Hắn càn quấy liếm láp hàm răng cô, cắn mạnh vào môi cô. Tất cả đều là một nụ hôn hoàn toàn thiếu vắng sự dịu dàng.
“Hức, ư…”
Hắn kéo chiếc quần và quần lót của Tae Ri xuống đến tận đùi, rồi chà xát vật đã cương cứng của mình vào giữa hai bờ mông trắng nõn của cô. Ngay khi phần thân thể nóng rực và to lớn của hắn chạm vào người cô, Tae Ri run lên dữ dội.
“Bám vào tường, dạng chân rộng hơn nữa.”
Hắn thả tay đang giữ chặt Tae Ri ra. Hai bàn tay run rẩy của Tae Ri bám vào tường, cùng lúc đó, vật kia của hắn, to và thô hơn so với đàn ông bình thường, đâm mạnh vào sâu bên trong cô, đến tận gốc.
“Á!”
“Sao? Đau à? Đau đến chết đi được sao? Hay là thấy thích?”
“Cũng lửng lơ như em vậy.” Park Chi Kyung lẩm bẩm đầy chế giễu, cắn nhẹ vào vành tai Tae Ri. Sau đó, hắn đồng thời nhét ngón trỏ và ngón giữa vào miệng đang hé mở của cô, chà xát mạnh lên lưỡi cô.
“Ưm, ưm…”
Vừa rồi, khi cô cảm thấy ghê tởm những ngón tay đang xâm nhập vào mình và dùng lưỡi đẩy chúng ra, vô tình cô lại mút lấy những ngón tay đó, Park Chi Kyung dường như không thể kiềm chế được sự hưng phấn của mình, hắn thúc mạnh hơn lúc nãy.
“A ư, ư!”
Ngay khi vật kia của hắn vừa rút ra, một phần lại đâm mạnh vào đúng điểm nhạy cảm, Tae Ri ngửa cổ ra sau, rên rỉ. Chính cô cũng ngạc nhiên với tiếng rên rỉ của mình.
Đáp lại sự khoái cảm đang ập đến, vách trong của Tae Ri siết chặt lấy vật kia của hắn, Park Chi Kyung vứt bỏ vẻ ngoài lịch sự, buông ra những lời lẽ trần trụi.
“Em yêu à. Em thật sự siết chặt rất tuyệt vời. Hãy tự hào về điều đó đi.”
Hắn nắm lấy một chân của Tae Ri, điêu luyện thực hiện tư thế từ phía sau. Trong suốt quá trình bị xâm phạm không chút thương xót, từ nơi mà trước đây cô chỉ cảm nhận được đau đớn, một cảm giác khoái cảm mơ hồ bắt đầu trỗi dậy.
Thật sự là tuyệt vọng. Bị người đàn ông này coi như gái điếm, nhưng cô lại bắt đầu cảm nhận được khoái lạc bạo lực.
Trong cơn sóng khoái cảm dường như không bao giờ dứt, Tae Ri nhắm mắt, phó mặc cho số phận.
Một hồi hành sự kết thúc. Ngay trước khi xuất tinh, hắn lại bắt Tae Ri quỳ xuống trước mặt mình. Hắn ra lệnh cho cô thè lưỡi ra, rồi xuất tinh lên lưỡi cô.
Hắn bịt miệng Tae Ri lại khi cô cố gắng nôn ra thứ tinh dịch tanh tưởi, ép buộc cô nuốt xuống.
Đôi mắt đỏ ngầu của cô ngấn nước. Cô nhíu mày, cố gắng nuốt xuống thứ tinh dịch tanh tưởi, Park Chi Kyung nhìn cô với vẻ hài lòng như thể cô đã làm một điều gì đó rất đáng khen. Hắn nở một nụ cười mãn nguyện.
“Ngon không, em yêu?”
Hắn là kẻ biến thái nhất trên đời.
Cô dùng mu bàn tay lau mạnh miệng mình, trừng mắt nhìn hắn. Có vẻ như hắn lại không thích biểu cảm đó của cô, hắn dùng khăn ướt lau qua loa vật kia của mình, khuôn mặt đang tươi cười nhanh chóng trở nên lạnh lẽo. Hắn ném mạnh chiếc khăn ướt vào thùng rác rồi lạnh lùng quay lưng bước đi.
Hắn chỉnh lại chiếc quần tây bóng loáng, cài chiếc khóa thắt lưng đắt tiền. Hắn lấy lọ sáp vuốt tóc, xoa sáp lên tay. Khó có thể tin được người đàn ông vừa cưỡng hiếp một người phụ nữ như một con thú lại có thể thản nhiên như vậy.
Khi cô cũng lạnh lùng quay lưng định rời khỏi phòng ngủ, hắn lại nắm lấy cổ chân Tae Ri, kéo cô lại.
“Đừng chỉ nói chuyện qua điện thoại. Sao không gặp mặt trực tiếp ở phòng kiểm sát nhỉ, ba của em ấy.”
Tae Ri bất đắc dĩ phải dừng lại, Park Chi Kyung nở một nụ cười hài lòng, vui vẻ nói.
“Tôi là người cho đi những gì tôi nhận lại, và điều đó có nghĩa là hôm nay thật sự rất tuyệt vời.”
Hắn giả tạo ra vẻ tử tế, nhưng không, hắn là một kẻ mà ngay cả ác quỷ cũng phải khóc thét.
Tae Ri cố gắng nuốt trôi những suy nghĩ đang cuộn trào trong đầu, gượng gạo nở một nụ cười. Khóe miệng cô giật giật như thể sắp bị chuột rút vì phải cố gắng kéo lên.
“Tôi sẽ nhớ. Cảm ơn anh.”
Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, Tae Ri giận dữ đóng sầm cửa lại, cô lẩm bẩm trong lòng một câu nói, lặp đi lặp lại mười lần như một tín đồ đang đọc kinh cầu nguyện.
Park Chi Kyung là một người tốt. Một người tốt. Một người tốt. Một người tốt. Một người tốt. Một người tốt. Một người tốt. Một người tốt. Một người tốt. Một người tốt.
Trong suốt thời gian sống dưới sự chi phối của Park Chi Kyung, đó là câu thần chú giúp vực dậy Kang Tae Ri đang quỵ gối.
08. Nỗi ám ảnh (Phobia)
Vào một ngày trong tuần, khu phố Itaewon trở nên vắng vẻ lạ thường.
Sau giờ làm, Park Si Hyun đưa Tae Ri đến một tiệm pizza. Cậu ta cởi chiếc áo khoác ngoài, làm từ loại vải tốt nhưng dáng vẻ vẫn khác hẳn so với Park Chi Kyung, rồi đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ.
Đã hơn tám mươi tiếng trôi qua kể từ lần cuối Tae Ri nhìn thấy Park Chi Kyung. Yoon Sun từng nói với cô rằng cuộc sống không phải làm thêm giờ đối với một công tố viên chỉ là ảo mộng.
“Này, tôi có rất nhiều điều muốn hỏi cậu đấy.”
“Cứ hỏi đi.”
“Tại sao anh trai tôi lại giúp cậu? Rốt cuộc cậu và anh ấy có quan hệ gì?”
Vừa bảo người ta hỏi, nhưng Tae Ri lại chẳng thể trả lời bất cứ điều gì. Cô chỉ im lặng nhấp từng ngụm nước ngọt mà nhân viên vừa mang ra. Sự im lặng của cô khiến Park Si Hyun sốt ruột.
“Cậu cũng từng tiếp xúc với anh trai tôi rồi nên biết đấy. Anh ấy không phải kiểu người giúp đỡ ai vô điều kiện. Anh ấy chỉ quan tâm đến chuyện gia đình thôi. Chính vì thế nên tôi mới thấy lạ. Hơn nữa, cậu lại còn…”
Đột nhiên, như có một cơn giận dữ trào dâng, Park Si Hyun nắm chặt tay đấm mạnh xuống bàn.
“Cậu và tôi, mẹ kiếp, có phải là mối quan hệ bình thường đâu? Cậu chính là người đã tố cáo tôi với cảnh sát mà! Vậy mà anh trai tôi lại giúp cậu? Chẳng lẽ… chẳng lẽ cậu đang hẹn hò với anh ấy sao?”
Khuôn mặt Tae Ri trở nên lạnh lùng. Cô dùng móng tay cào nhẹ lên thành cốc thủy tinh. Những câu hỏi đó chẳng đáng để cô trả lời, nên cô chỉ im lặng. Nhưng Park Si Hyun lại hiểu sự im lặng đó là sự thừa nhận. Giọng cậu ta càng lúc càng lớn.
“Cậu nói thật đấy à, Kang Tae Ri?! Này, mẹ kiếp, chênh lệch tuổi tác như vậy mà cũng được sao? Bây giờ thì anh ấy có thể trông rất tuyệt vời! Đang ở độ tuổi đẹp nhất của đàn ông mà! Nhưng sau này thì sao? Này nhỏ kia, tỉnh lại đi!”
— Còn tiếp —
có chap mới chưa chị loopyyy
Ad nói 21h tui cũng chờ nãy giờ nè
22h r huhu lẹ đi sốp ơi hếc chịu nổi r aaa
Đang hóng chap 83, đùng phát ad đăng cho 1 đống. Quá đã
cai móc còn bão chap nữa sốpppp
Uầy bão chap luôn này sốp mãi đỉnh 8386
Thank kiu ad 😘😘😘
Thấy bảo sắp end r mà buồn ghê có vẻ khó HE 😔
tui nghĩ có ngoại truyện là kết đẹp á bà tae ri cx yêu ổng nma sau việc ổng làm với ba bả thi bà mới cố phủ nhận thuii
Thế là từ trước tới nay nam9 giả vở bị dị ứng đậu phộng à? Tính kế cả bố mình? Hay là chừa đường lui cho bản thân. K ấy mình đăng luôn 1 lượt 5 chap ngoại truyện đc k ad?
Cảm ơn ad vì đã dịch bộ này. Hihi
tối nay 2c, mai 3c nhe
Nhất tríii
huhu đọc truyện hơi cay cha nội nam9 xíu nhưng tổng thể truyện cũng ổn áp, cảm ơn nhà dịch rất nhiều ạ 😭💕