[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 36

Chương 36
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Mùi nước hoa nồng nặc. Một mùi hương đáng ghét đến mức át cả mùi thức ăn.
Ngay từ đầu cô đã biết người đó là Park Chi Kyung. Chính vì thế mà cô càng không thể mở mắt. Tuyệt đối không được mở.
Cô cảm nhận được một bàn tay bất ngờ áp lên trán mình. Cơ thể cô khẽ run lên một cách phản xạ. Bàn tay ấy nhanh chóng trượt xuống, dừng lại trên má cô một lúc, như đang kiểm tra nhiệt độ cơ thể.
Khi bàn tay trên má rời đi, tấm chăn lông ngỗng vốn chỉ phủ ngang hông cô được kéo lên, trùm qua cổ cô, bao bọc lấy cơ thể cô.
Hắn đang kiểm tra xem tôi có bị bệnh không sao?
Nếu người làm điều này là Lee Jun, cô sẽ đón nhận sự quan tâm ấy một cách tự nhiên. Nhưng khi hành động đó đến từ Park Chi Kyung, nó lại kỳ lạ một cách khó chịu.
Nếu hắn đá mạnh vào giường, quát tháo “Dậy đi, chết tiệt! Tôi biết em giả vờ ngủ mà!” thì có lẽ sẽ hợp với hắn hơn nhiều. Như thế cô cũng thấy thoải mái hơn.
“Ai chà, công tố viên! Cậu đến rồi ạ?”
Một giọng nói khác vang lên, như tia sáng len lỏi vào không khí tĩnh lặng trong phòng. Đó hẳn là một trong những cô giúp việc của ngôi biệt thự này.
“Tôi nghe nói cô bé này vẫn chưa ăn tối à?”
Cảm giác như hắn cố ý hạ thấp giọng, giống như sợ làm cô tỉnh giấc.
“Vâng, thưa công tố viên. Có vẻ cô ấy rất mệt, không xuống nhà lần nào cả. Tôi đã mang cháo lên vài lần nhưng cô ấy không ăn, chỉ ngủ suốt thôi. Tôi có nên nấu lại cháo và mang lên không ạ?”
“Không cần đâu. Bà đi làm việc khác đi.”
“Vâng, thưa công tố viên. Vậy cậu nghỉ ngơi nhé.”
Người giúp việc rời đi, nhưng Park Chi Kyung vẫn đứng đó một lúc lâu trước khi bước ra khỏi phòng. Sột soạt, sột soạt. Âm thanh dép lê của hắn ngày càng xa dần.
Họ nói khi thị giác bị hạn chế, thính giác sẽ nhạy bén hơn, và đúng thật, tiếng cửa đóng lại hay tiếng bước chân của hắn trên cầu thang vọng lên lớn như tiếng sấm trong tai cô.
Chỉ khi hắn đi hẳn, Tae Ri mới mở mắt và ngồi dậy. Cô đảo mắt quanh phòng, tìm kiếm nguồn gốc của mùi thơm kích thích khứu giác.
Trên chiếc bàn cạnh giường, một khay xinh đẹp đựng tteokbokki và đồ chiên được đặt ngay ngắn. Đó là những món ăn vặt mà cô yêu thích nhất.
Không cưỡng lại được cơn thèm, cô ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ, cầm lấy chiếc dĩa.
Trong bóng tối, cô cẩn thận gắp một miếng bánh gạo và đưa vào miệng. Khi vị ngọt của nước sốt lan tỏa, cô nghĩ nước sốt của món tteokbokki này – món hắn mang đến lần đầu tiên – ngọt ngào và ngon đến kỳ lạ.
…Kỳ lạ thật.
Sau khi Park Chi Kyung rời đi, Tae Ri không tài nào ngủ lại được. Cô nằm dài trên sofa, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.
Dòng sông Hàn phía xa đổi màu theo thời gian. Khi hoàng hôn buông xuống, nó mang sắc cam rực rỡ. Khi màn đêm phủ kín, nó trở nên đen kịt. Và vào buổi sáng sớm mờ nhạt, nó ánh lên một màu xanh nhạt.
Khi đang chăm chú nhìn sự thay đổi của dòng sông, âm thanh loảng xoảng từ tầng dưới vọng lên. Tae Ri chuyển ánh mắt từ cửa sổ sang màn hình điện thoại.
5 giờ sáng. Một ngày mới bắt đầu.
Sau khi tắm rửa và chỉnh trang lại bản thân, cô đứng trước cửa, nhắm mắt lại, lẩm nhẩm đúng mười lần:
Park Chi Kyung là người tốt. Là người tốt. Là người tốt. Là người tốt. Là người tốt. Là người tốt. Là người tốt. Là người tốt. Là người tốt. Là người tốt.
Khi mở cửa, ánh sáng buổi sáng khiến tầng hai càng trở nên rõ nét hơn. Tất cả mọi thứ trong ngôi nhà này đều trông như một tác phẩm nghệ thuật, kể cả cấu trúc góc cạnh của nó.
Cô tự hỏi, một ngôi nhà như thế này có giá trị bao nhiêu? Người như cô có lẽ chẳng bao giờ sở hữu nổi dù chỉ 5 mét vuông của nó. ‘Cẩn thận nào’ cô tự nhủ ‘mình có thể sẽ yêu ngôi nhà này mất.’
Lắc đầu dứt khoát để dừng lại những cảm xúc trầm trồ, Tae Ri bước xuống cầu thang.
Khách vẫn chỉ là khách. Cô chỉ định giúp một tay cho cô giúp việc mà thôi.
Là một người ở nhờ, cô nghĩ nên giúp đỡ công việc trong nhà và định tìm gặp cô giúp việc. Nhưng khi bước vào phòng ăn, cô khựng lại.
Người cô nghĩ sẽ gặp là cô giúp việc, nhưng thay vào đó, Park Chi Kyung đang ngồi đó.
Hắn mặc áo phông và quần thoải mái, khác hẳn với dáng vẻ thường ngày. Mái tóc còn ẩm sau khi tắm phủ xuống trán, khiến hắn trông trẻ trung lạ lùng.
Tae Ri nhìn đồng hồ: 5 giờ 50 phút. Hôm qua hắn cũng về muộn, vậy rốt cuộc hắn có ngủ không? Hay hắn không phải con người, không cần đến giấc ngủ?
Khi cô còn đang mải suy nghĩ, giọng nói của hắn cất lên từ chiếc bàn dài nơi hắn đang nhâm nhi cốc cà phê.
“Em dậy rồi à?”
Cô giật mình. Hắn có mắt ở hai bên đầu sao? Cô đáp ngắn gọn ‘Vâng’ rồi bước vào trong.
“Tôi đã lo em sẽ bị mất ngủ khi ở đây. Có vẻ đó là lo thừa.”
Hắn có thể chỉ cần hỏi ‘Em ngủ ngon không?’ là đủ, nhưng tất nhiên, hắn lại chẳng làm thế.
“Chà, thế này thì bảo sao em có thể dễ dàng qua đêm tại nhà bất kỳ người đàn ông nào. Phải không?”
Lời nói không rõ ý nghĩa của hắn khiến cô ngỡ ngàng. Hắn đẩy ghế đứng dậy, cầm thêm một chiếc cốc từ cô giúp việc, ánh mắt lạnh lùng lóe lên dưới mái tóc còn ướt.
“Đây là thuốc bổ dạng trà. Trông em có vẻ còn cảm lạnh. Lại đây mà uống.”
Hắn chỉ tay về phía đối diện mình, và dù ngập ngừng, cô vẫn bước đến ngồi xuống. Đón lấy chiếc cốc từ tay hắn, lòng bàn tay cô ngay lập tức cảm nhận được sự ấm áp.
“Hãy cố gắng cải thiện sức khỏe đi. Mới chỉ một lần mà đã kiệt sức như thế này, cả hai đều bất tiện.”
Vừa nhấp một ngụm, hắn vừa nói với giọng trầm thấp.
Tae Ri quay sang cô giúp việc, người đang bận rộn với công việc chuẩn bị bữa sáng. Nhận thấy cô không chú ý, cô quay lại nhìn thẳng vào mắt hắn và đáp trả.
“Không phải chỉ một lần. Ít nhất cũng bốn lần…”
Cô ngập ngừng ở cuối câu, và ngay lập tức hắn bật cười. Má cô nóng bừng lên một cách khó hiểu, và cô không thể làm gì khác ngoài việc cúi gằm xuống.
Park Chi Kyung đưa cốc cà phê lên môi, ánh mắt lướt qua từng chi tiết trên cơ thể Tae Ri.
Cô gầy đi chỉ sau một ngày sao? Hôm nay khuôn mặt nhỏ nhắn ấy trông còn nhỏ hơn thường lệ. Làn da trong suốt đến mức có thể thấy mạch máu, giờ lại càng nhợt nhạt. Có lẽ vì vậy mà ánh mắt hắn bị hút vào chiếc cổ mảnh mai, dài mượt của cô, rồi đến phần xương quai xanh nổi bật, nối liền với đôi vai mỏng manh. Hắn để ánh mắt dừng lâu hơn ở phía dưới, nơi đôi gò ngực nhỏ nhắn được che phủ bởi chiếc áo len màu mơ.
Có nên lột ra không nhỉ.
Hắn nhấp một ngụm cà phê thơm ngát, rồi đưa ánh nhìn trở lại khuôn mặt cô.
Đôi môi cô.
Có nên mở ra không.
Mái tóc óng mượt của cô.
Có nên nắm chặt không nhỉ.
Bởi vì khi nó rối tung lên dưới cơ thể hắn, cô trông còn đẹp hơn.
Không hề hay biết về những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu hắn, Tae Ri khẽ mở đôi môi mà hắn thèm khát, cất giọng nhỏ nhẹ.
“Cảm ơn… món tteokbokki rất ngon, thưa ngài.”
‘Thưa ngài’. Đã lâu rồi hắn mới nghe lại cách gọi này. Khi những kẻ xa lạ gọi hắn là ‘thưa ngài’ hắn chỉ muốn xé toạc miệng chúng. Nhưng khi chính Tae Ri gọi hắn như vậy, hắn lại cảm thấy hoàn toàn ngược lại.
Tại sao cô gọi hắn là ‘thưa ngài’ mà lại khiến hắn thích thú đến thế?
“Cảm ơn anh. Thật sự rất ngon.”
Lời cảm ơn từ giọng nói của cô, tại sao lại khiến hắn cảm thấy tuyệt vời đến vậy? Dù đó chỉ là những lời mà hắn nghe hàng chục lần mỗi ngày.
Hắn đặt chiếc cốc xuống bàn một cách yên lặng, rồi bất ngờ dùng giọng điệu dịu dàng hiếm thấy để hỏi.
“Ông Kang Sang Beom thích món gì nhất nhỉ?”
“Ba tôi sao? Tự nhiên hỏi chuyện đó làm gì?”
“Trong vài ngày tới, tôi sẽ gặp ông ấy tại phòng của tôi. Tôi muốn chuẩn bị một bữa ăn phù hợp. Cứ thoải mái nói đi.”
“Gặp trong phòng anh sao? Không phải trong phòng công tố à? Điều đó… có được phép không?”
Tae Ri chợt nhớ đến một bài báo giật gân mà cô từng đọc: “Phòng công tố – sân chơi của tội phạm.”
Những công tố viên quyền lực tại Hàn Quốc, đặc biệt là những người làm việc trong bộ phận đặc biệt, như Park Chi Kyung – con trai của một nghị sĩ 4 nhiệm kỳ – là minh chứng rõ ràng rằng chẳng có gì là không thể.
— Còn tiếp —
có chap mới chưa chị loopyyy
Ad nói 21h tui cũng chờ nãy giờ nè
22h r huhu lẹ đi sốp ơi hếc chịu nổi r aaa
Đang hóng chap 83, đùng phát ad đăng cho 1 đống. Quá đã
cai móc còn bão chap nữa sốpppp
Uầy bão chap luôn này sốp mãi đỉnh 8386
Thank kiu ad 😘😘😘
Thấy bảo sắp end r mà buồn ghê có vẻ khó HE 😔
tui nghĩ có ngoại truyện là kết đẹp á bà tae ri cx yêu ổng nma sau việc ổng làm với ba bả thi bà mới cố phủ nhận thuii
Thế là từ trước tới nay nam9 giả vở bị dị ứng đậu phộng à? Tính kế cả bố mình? Hay là chừa đường lui cho bản thân. K ấy mình đăng luôn 1 lượt 5 chap ngoại truyện đc k ad?
Cảm ơn ad vì đã dịch bộ này. Hihi
tối nay 2c, mai 3c nhe
Nhất tríii
huhu đọc truyện hơi cay cha nội nam9 xíu nhưng tổng thể truyện cũng ổn áp, cảm ơn nhà dịch rất nhiều ạ 😭💕