[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 35

Chương 35
f
Edit: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Tae Ri từ chối một cách lịch sự lời đề nghị giúp đỡ của Gong Yoon Sun và Park Si Hyun, kiên định kéo chiếc vali to gần bằng cơ thể mình, đi từng bước lên cầu thang.
Nhìn lên bóng lưng cô gái đang bước đi mạnh mẽ ấy, Park Si Hyun lẩm bẩm.
“Mẹ. Chính là con bé đó đấy. Người mà con từng thích. Cô ta thật sự rất ngầu.”
“Ờ, ngầu thật… Nhưng mà này, thằng quỷ, từ nãy đến giờ con gọi bạn mình là cô ta là sao hả?”
Ngay khi Gong Yoon Sun quở trách, bàn tay của bà lập tức giáng xuống đầu Park Si Hyun một cú bốp, khiến đầu cậu ta gục xuống ngay tức thì.
Từ thư viện ở tầng hầm, cô bước lên tầng trệt, rồi khi chuẩn bị tiếp tục lên cầu thang dẫn đến tầng hai, Tae Ri bỗng dừng chân lại.
“Đến rồi à?”
Trước mặt cô, Park Chi Kyung đang bước ra từ phòng ăn, tay cầm tách cà phê. Ngay cả vào cuối tuần, hắn cũng mặc đồ chỉnh tề, như thể chuẩn bị đến công ty vậy.
‘Đến rồi à’ là thế quái nào chứ?
“Đưa đây.”
“Không cần, tôi tự lo được…”
Lời từ chối của cô bị hắn cắt ngang khi hắn thản nhiên giật lấy chiếc vali từ tay cô và bắt đầu bước lên cầu thang dẫn đến tầng hai. Chiếc vali mà với cô trông to lớn đến thế, giờ trong tay hắn lại như một món đồ nhỏ nhặt.
Không biết sẽ phải ở đây bao lâu, nhưng căn phòng cô được sắp xếp để ở tất nhiên là vô cùng tuyệt mỹ. Từ cửa sổ, cô có thể nhìn thấy sông Hàn ở phía xa, và dường như chẳng có chỗ nào trong ngôi biệt thự này là không hoàn hảo.
Mọi góc nhìn đều như một tác phẩm nghệ thuật khiến cô không khỏi trầm trồ. Nhưng với Park Chi Kyung, chủ nhân của ngôi biệt thự này, mọi thứ lại chẳng mang lại chút cảm xúc nào cho hắn ta.
Phải thôi, thứ gì đẹp đẽ cũng chỉ làm con người ta hứng thú trong vài ngày đầu mà thôi.
Trên đường đến đây, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Tại sao Park Chi Kyung lại làm vậy với cô? Lý do của hắn là gì? Tại sao hắn phải làm đến mức này? Câu trả lời cho những thắc mắc phức tạp ấy hóa ra lại rất đơn giản.
Cô – Kang Tae Ri, trong sự khốn khổ của mình – giờ đây chỉ là một trò tiêu khiển duy nhất trong cuộc sống nhàm chán và buồn tẻ của hắn. Chính cảm giác mà cô từng trải qua cách đây hai năm, giờ đây lại được lặp lại.
Bởi lẽ cô không hề hành động theo ý muốn của hắn. Nếu vậy, cách giải quyết cũng rất dễ dàng là chỉ cần hành động đúng theo những gì hắn mong muốn, như một con rối của hắn.
Lúc đó, sự hứng thú đến đáng sợ mà hắn dành cho cô sẽ sớm bị dập tắt. Những gì dễ dàng đạt được thì cũng dễ dàng sụp đổ, đúng không?
Cũng giống như cách hắn nhìn khung cảnh tuyệt đẹp của ngôi biệt thự cao cấp này bằng ánh mắt chán chường.
“Tôi phải đi làm rồi.”
Hắn đặt chiếc vali vào góc phòng, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay và nói như vậy.
Như một người đã đưa ra quyết định chắc chắn của mình, Tae Ri bước về phía hắn.
Cô dừng lại trước mặt hắn, không hề do dự, từ từ quỳ xuống. Cô quỳ trên sàn nhà, đặt tay lên và bắt đầu tháo thắt lưng của hắn. Lạch cạch. Tiếng khóa thắt lưng được mở ra vang lên, cùng lúc đó, một nếp nhăn nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt luôn bình tĩnh của Park Chi Kyung.
“Em đang làm gì vậy?”
“Anh bảo tôi phải cố gắng hết sức để giúp anh từ phía dưới mà. Tôi từng đọc ở đâu đó rằng khi dopamine được giải phóng, khả năng tư duy sẽ trở nên nhanh nhạy hơn. Từ giờ, tôi sẽ dùng miệng để giúp anh mỗi ngày. Đến mức anh phải phát ngán thì thôi.”
Lông mày của hắn nhướn lên đầy vẻ chế giễu. Hắn đưa tay gãi nhẹ vào giữa hai chân mày, cười khẩy một tiếng rồi bất ngờ nắm lấy cằm cô, buộc cô phải ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt hắn. Áp lực từ bàn tay hắn chỉ vừa đủ, không quá mạnh nhưng cũng đủ để cô cảm nhận rõ cơn đau.
“Em muốn làm thế thì tôi không có lý do gì để từ chối cả. Nhưng mà, em yêu à… Liệu tôi có thể hài lòng chỉ với một màn *oral không đây?”
*Oral (oral sex): quan hệ tình dục bằng miệng.
Tae Ri không trả lời, chỉ chớp mắt nhìn hắn. Trước mặt cô, phía dưới của hắn đã căng cứng, cộm lên rõ qua lớp vải. Đúng là một tên dễ dãi.
“Hôm nay nghỉ ngơi đi. Cuộc sống của em chắc hẳn đã rất mệt mỏi rồi.”
Hắn buông cằm cô ra, rồi đưa tay kéo lại thắt lưng mà cô vừa tháo ra. Tiếng lạch cạch vang lên khi chiếc khóa được cài lại.
“Em thích gì nào? Trên đường tan làm tôi sẽ mua về.”
Đôi mắt hắn chứa đầy dục vọng như muốn lập tức nhấn chìm cô, lại hành xử với vẻ lịch thiệp đến lạ lùng. Nếu ai đó nhìn thấy, hẳn sẽ nghĩ hắn là một người chồng mẫu mực đang quan tâm yêu chiều người vợ yêu dấu của mình. Chính cái sự giả tạo ấy làm cô càng thêm khó chịu.
Có lẽ vì thế mà điều cô định chỉ giữ trong lòng lại bất giác thốt ra thành lời.
“Làm ơn, tôi cầu xin anh. Đừng có điên như vậy nữa.”
Hắn nhíu mày một chút, rồi bật cười khẽ, mở cửa phòng và bước ra ngoài.
Cô nhìn cánh cửa đã đóng chặt một hồi lâu, rồi nằm xuống chiếc giường lớn đến mức đủ chỗ cho ba người nằm.
Ánh mắt cô đờ đẫn nhìn lên trần nhà, và trước khi cô kịp nhận ra, cơn buồn ngủ ập đến mà không hề báo trước.
Như lời hắn nói, có lẽ cuộc sống của cô đã quá mệt mỏi rồi. Điều đó khiến cô cảm thấy nhục nhã hơn bao giờ hết.
Hãy đặt em như một dấu ấn trên trái tim anh, như một dấu ấn trên cánh tay anh.
Bởi tình yêu mãnh liệt như cái chết, sự ghen tuông tàn nhẫn như âm phủ, ngọn lửa tình yêu bùng cháy, là ngọn lửa của Đức Chúa Trời.
(Sách Nhã Ca 8:6)
07. Giới Hạn (Boundary)
Cô liên tục chìm vào giấc ngủ rồi lại tỉnh giấc, cứ lặp đi lặp lại như vậy, bị đeo bám bởi những cơn ác mộng.
‘Ra ngoài xã hội trải nghiệm thêm đi, trưởng thành hơn chút nữa rồi hẵng quay lại. Bé con à, em chưa phải đối thủ của tôi đâu.’
‘Lớn lên nhiều rồi nhỉ. Cũng đủ mềm mại để dễ bẻ gãy rồi.’
‘Chỉ là trùng hợp thôi.’
‘Chín tới mức vừa ăn rồi.’
‘Ba em… tôi có nên giúp ông ấy thoát ra không nhỉ?’
‘Nếu cảm động quá thì ít nhất cũng thử mở lòng ra một lần đi, Tae Ri à.’
Trong giấc mơ, chỉ toàn là Park Chi Kyung. Thế giới trong giấc mơ của cô, chỉ tồn tại mỗi hắn. Và cô bắt đầu tự hỏi tại sao mình lại xem những giấc mơ có hắn là ác mộng.
‘Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn cậu, thật lòng cảm ơn cậu, công tố viên à.’
Tại sao cô lại ghét Park Chi Kyung đến mức này? Người đàn ông đang cố giúp gia đình cô. Người mang nụ cười trở lại trên gương mặt mẹ cô. Người sắp khôi phục danh dự cho ba cô. Người mà gia đình cô sẽ mang nợ cả đời.
Nhìn lại, việc cô lên giường với hắn hoàn toàn là lựa chọn của cô, không hề có ai ép buộc. Chính cô đã tìm đến hắn để cầu cứu. Vậy thì, tại sao? Cô không thể tìm được câu trả lời. Tại sao? Tại sao chứ?
Cô không biết. Cô chỉ biết rằng… Park Chi Kyung…
‘Khi tôi nghĩ em sắp gục ngã, hóa ra em vẫn chưa bỏ cuộc. Tae Ri của chúng ta à, bao giờ thì em mới hoàn toàn bị khuất phục nhỉ?’
…Thật đáng lo ngại.
Hức! Tae Ri bật dậy, thở hổn hển, nhìn sang xung quanh. Vẫn là chiếc giường xa lạ trong căn phòng xa lạ. Khung cảnh từng nhuốm ánh hoàng hôn giờ đây đã bị bóng tối bao trùm.
Cô liếc nhìn đồng hồ, đôi mắt mệt mỏi cố mở ra, 10 giờ 48 phút tối. Cô đã ngủ bao lâu rồi?
Trên điện thoại có một tin nhắn từ mẹ cô, Jung Eun.
[Tae Ri à. Ở đó thế nào? Con thấy ổn không? Chỗ của mẹ thì rất tuyệt. Mẹ không biết mình có nên nhận sự giúp đỡ lớn đến thế này không nữa. Cậu ấy là một ân nhân đáng quý, một người tốt bụng đấy. Dù chuyện có thành công hay không, dù kết quả ra sao, mẹ và con cũng phải sống với lòng biết ơn dành cho công tố viên. Con biết chưa, Tae Ri à? Chúng ta phải như vậy.]
Ân nhân đáng quý, người tốt bụng. Đúng vậy. Đừng quên điều đó. Park Chi Kyung là người như thế với gia đình cô. Tuyệt đối không được quên.
Và trước khi mở cánh cửa này, trước khi đối mặt với hắn, mỗi khi cô cảm thấy hắn trở nên đáng sợ, mỗi khi cơn giận dữ trỗi dậy, hãy nhớ lại và tự nhắc nhở mình thật nhiều lần.
Park Chi Kyung là người tốt. Là người tốt. Là người tốt. Là người tốt. Là người tốt. Là người tốt. Là người tốt. Là người tốt. Là người tốt. Là người tốt.
Rồi một lúc nào đó, như một lời nói dối trở thành sự thật, hắn sẽ thực sự trông giống như một người tốt vậy.
Cạch. Cửa bất ngờ mở ra khiến cô giật mình. Tae Ri vội đặt úp điện thoại xuống và nhắm chặt mắt lại. Một phản ứng hoàn toàn theo bản năng của cô.
Cô cảm giác như có ai đó đang nắm lấy tay cầm cửa và nhìn vào trong phòng. Ngay sau đó, tiếng bước chân của ai đó đang tiến vào vang lên. Sột soạt, sột soạt. Tiếng dép kéo lê trên sàn, nghe như tiếng trườn bò của một con rắn. Sột soạt, sột soạt, sột soạt.
Âm thanh lạnh lẽo ấy kích thích thính giác của cô, nhưng ngay sau đó, một mùi hương thơm ngon, đầy hấp dẫn bất ngờ tấn công khứu giác của cô.
Cạch. Có tiếng ai đó đặt thứ gì đó xuống. Rồi cô cảm nhận được người ấy đang tiến gần đến giường của mình. Sột soạt, sột soạt. Tiếng kéo lê liên tục phát ra, và lần này, một mùi hương khác len lỏi qua không khí, kích thích mạnh mẽ đến khứu giác của cô.
— Còn tiếp —
có chap mới chưa chị loopyyy
Ad nói 21h tui cũng chờ nãy giờ nè
22h r huhu lẹ đi sốp ơi hếc chịu nổi r aaa
Đang hóng chap 83, đùng phát ad đăng cho 1 đống. Quá đã
cai móc còn bão chap nữa sốpppp
Uầy bão chap luôn này sốp mãi đỉnh 8386
Thank kiu ad 😘😘😘
Thấy bảo sắp end r mà buồn ghê có vẻ khó HE 😔
tui nghĩ có ngoại truyện là kết đẹp á bà tae ri cx yêu ổng nma sau việc ổng làm với ba bả thi bà mới cố phủ nhận thuii
Thế là từ trước tới nay nam9 giả vở bị dị ứng đậu phộng à? Tính kế cả bố mình? Hay là chừa đường lui cho bản thân. K ấy mình đăng luôn 1 lượt 5 chap ngoại truyện đc k ad?
Cảm ơn ad vì đã dịch bộ này. Hihi
tối nay 2c, mai 3c nhe
Nhất tríii
huhu đọc truyện hơi cay cha nội nam9 xíu nhưng tổng thể truyện cũng ổn áp, cảm ơn nhà dịch rất nhiều ạ 😭💕