[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 34

Chương 34
Edit: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Nhìn vẻ mặt không giấu nổi vẻ sửng sốt của Seo Jung Eun, Park Chi Kyung lại nhẹ nhàng dỗ dành bà thêm một phút nữa.
“Thưa bà, em trai và tôi chênh nhau khá nhiều tuổi. Em ấy là đứa trẻ mà tôi đã bế trên tay và chăm sóc từ khi còn nhỏ. Có lẽ vì vậy mà tôi cũng coi Tae Ri như em gái út của mình vậy. Tôi chỉ muốn giúp đỡ em ấy thôi.”
Tổng cộng mất đúng bảy phút. Đó là khoảng thời gian mà Park Chi Kyung đã cần để nhận được sự đồng ý từ người giám hộ hiện tại, Seo Jung Eun, cho việc đưa Kang Tae Ri vào phạm vi của mình.
Chính lúc đó cô đã hiểu.
Tiền bạc, trí tuệ, quyền lực. Khi một người nắm trong tay cả ba thứ này và đặt ra một mục tiêu, thì hầu như không gì có thể ngăn cản họ đạt được điều đó.
Vậy thì, mục tiêu của hắn là cô sao? Rốt cuộc, hắn muốn gì từ cô? Giữ cô bên cạnh chỉ để khi cần thì bắt cô khuất phục, quỳ gối trước mặt để thoả mãn dục vọng của hắn ư?
Nhờ hắn, cô lại hiểu rõ về thế giới này thêm một lần nữa. Một thế giới đầy âm mưu và xấu xa, như con ngõ tối tăm của những kẻ trưởng thành.
“Thật sự, cảm ơn cậu rất nhiều, công tố viên à.”
Seo Jung Eun cúi người lịch sự, lấy chiếc khăn tay mà Park Chi Kyung đưa chấm nước mắt.
“Tae Ri, mẹ đi rửa mặt một chút rồi sẽ ra trước thang máy. Và công tố viên, khi có dịp tôi nhất định sẽ mời cậu một bữa. Hãy bảo cả em trai cậu đến nhé. Bạn của Tae Ri mà đến giờ tôi vẫn chưa được gặp mặt lần nào đấy.”
“Công việc của tôi vẫn được trả lương bằng thuế nhà nước mà, nên bà đừng bận tâm quá. Hãy cứ thoải mái nghỉ ngơi đi. Nhà vệ sinh nữ ở bên trái bên ngoài.”
Seo Jung Eun nhìn Park Chi Kyung như nhìn một vị thần cứu thế với nụ cười lịch thiệp của hắn, rồi rời phòng công tố trước.
Tae Ri đang ngồi bệt trên ghế sofa với vẻ mặt đầy thất vọng, cũng đứng dậy.
Khi cô định lướt qua hắn mà không nhìn khuôn mặt của Park Chi Kyung lấy một cái – người đang giữ cửa như một người đàn ông lịch lãm – thì bất ngờ cánh tay cô bị nắm chặt, khiến cơ thể cô ngả ra sau, và cánh cửa đóng lại mạnh mẽ với tiếng rầm đầy dứt khoát.
Tất cả xảy ra gần như cùng lúc.
“Hức…!”
Không nói một lời, Park Chi Kyung đã dồn Tae Ri vào góc phòng, ép sát môi hắn vào môi cô. Không chỉ dừng lại ở đó, hắn nuốt trọn đôi môi cô một cách quyết liệt. Hắn lướt qua cả môi và mũi cô bằng lưỡi, cưỡng ép mở đôi môi cô ra, rồi luồn phần lưỡi mình vào. Hắn quấn lấy lưỡi cô, hơi thở trở nên gấp gáp. Mùi hương nước hoa nồng nàn tràn ngập xung quanh, khiến lông mày cô không khỏi nhíu chặt lại.
Ưm, ư ưm.
Dù cô cố đẩy hắn ra hết lần này đến lần khác, nhưng người đàn ông cứng như tảng đá ấy không hề nhúc nhích. Khi bàn tay hắn mất hết kiềm chế, bắt đầu trượt xuống, chạm đến quần của cô và cọ xát, thì Tae Ri dùng toàn lực cắn mạnh vào môi hắn.
Đau thật đấy, nhưng tất cả những gì hắn làm chỉ là thốt lên một tiếng rên đầy giả tạo.
Đôi môi đang dính chặt lấy nhau từ từ tách ra, Park Chi Kyung đưa ngón tay cái lên xoa nhẹ môi mình.
Môi hắn không chảy lấy một giọt máu, và điều đó khiến hắn như không cam lòng, đầy oán hận.
“Anh làm tất cả mấy chuyện này chỉ để ép tôi phải vào nhà anh sao? Tại sao chứ? Để anh và em trai thay phiên nhau chơi đùa với tôi à?”
Ngay khi những lời ấy thốt ra, khuôn mặt vừa rồi còn đang mỉm cười của Park Chi Kyung lập tức trở nên lạnh lùng. Ánh mắt ấy khiến cơ thể cô không khỏi run rẩy.
Thật đáng sợ. Đúng vậy. Cảm giác mà cô dành cho Park Chi Kyung không phải là nỗi buồn hay sự phẫn nộ, mà chính là nỗi sợ hãi.
“Tae Ri à.”
Hắn chống tay lên tường, tiến lại gần, hoàn toàn giam cô trong khoảng không giữa hắn và bức tường. Nhìn thì có vẻ vẫn còn chỗ để cô thoát ra, nhưng lại cũng như không có một kẽ hở nào.
“Lời tôi nói hôm qua, rằng hãy cố gắng hết sức, không có nghĩa là cố gắng hết sức để khiến tôi phát điên đâu. Ý tôi là hãy cố để ở cạnh tôi, giúp tôi. Chỉ đến khi tôi chứng minh được ba em vô tội thôi. Đây có phải yêu cầu khó khăn lắm không? Tôi thì không nghĩ vậy.”
Cặp đùi rắn chắc do thường xuyên luyện tập của hắn chen vào giữa hai chân cô, bắt đầu cọ xát một cách điêu luyện nơi nhạy cảm dù đang bị che khuất bởi lớp vải.
“Thật kỳ lạ. Lúc nãy tâm trạng tôi thực sự rất tệ. Nhưng bây giờ thì… thật là…”
Hắn cúi người, khẽ cắn lấy tai cô, không làm cô đau nhưng cũng không ngừng lại, đồng thời thì thầm những lời lẽ đầy thô tục vào tai cô.
Chết tiệt, thật tuyệt vời.
Vài ngày sau, vào thứ Bảy, Seo Jung Eun chuyển đến căn hộ cao cấp của Park Chi Kyung, còn cô được đưa tới biệt thự thực sự của hắn.
Cô đã phải nghỉ việc ở trung tâm trò chơi, chỉ vì mẹ cô khóc nức nở và không ngừng níu kéo cô.
“Thật đấy, mày có anh họ là công tố viên cơ mà. Vậy mà lại làm việc ở cái chỗ chết tiệt này, khiến người khác khó xử thật.”
Ông chủ chỉ la mắng cô một lúc rồi dừng lại, kết thúc bằng việc nói nếu thiếu người thì thỉnh thoảng hãy quay lại giúp đỡ.
Với Lee Jun – người vẫn chẳng hỏi cô điều gì – cô giải thích rằng Park Chi Kyung thực ra là công tố viên chịu trách nhiệm giúp ba mình trong vụ án. Ban đầu, Lee Jun có vẻ ngờ vực. Khi cô sợ hãi chạy trốn thì anh đã thấy, vậy mà giờ cô lại nói hắn là người giúp đỡ mình, bảo sao Lee Jun không thấy lạ. Nhưng ngay sau đó, anh thật sự vui mừng và an ủi cô đầy chân thành.
“Tốt rồi, Tae Ri à. Em vốn không thuộc về nơi như vậy. Em giống như một bông hoa chỉ hợp với những khu vườn đẹp đẽ kia thôi. Giờ thì ra ngoài ăn với anh nhé. Đi xem phim nữa. Cứ vậy đi.”
‘Giống như một bông hoa chỉ nên ở trong khu vườn đẹp đẽ’. Lời nói ấy, không hiểu sao, khiến cô suýt rơi nước mắt.
Chiếc taxi tiến vào khu phố sầm uất và dừng lại trước biệt thự. Cô bước xuống xe, bên cạnh là chiếc vali lớn màu đen.
“…”
Ngước lên nhìn ngôi biệt thự xa hoa, đầy uy nghiêm như khoe khoang sự hiện diện của chính nó, cô lạnh lùng lặng đứng nhìn.
Rầm. Kéo chiếc vali lớn gần bằng người mình, cô dừng lại trước cánh cổng sắt khổng lồ và nhấn chuông. Beep.
Khoảnh khắc cô tự bước chân vào vùng đất bao quanh bởi dây leo này.
Cảm giác, thật sự kinh khủng đến tận cùng.
Đi qua khu vườn xanh tươi tràn đầy sức sống mùa hè, nơi vòi phun nước tự động đang hoạt động, bước vào sảnh chính của ngôi biệt thự khiến cô không khỏi há hốc mồm.
Dù từng sống trong một căn hộ cao cấp trước đây, nhưng so với căn biệt thự này, ngôi nhà cũ của cô trở nên nhỏ bé đến mức không đáng nhắc đến.
Nếu sự xa hoa được chia thành các cấp bậc, thì chắc chắn căn biệt thự này sẽ đứng đầu mất.
Khi đang trầm trồ trước khung cảnh không hợp chút nào với hoàn cảnh của mình, cô bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ cầu thang, khiến cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trí.
“Ôi trời! Kang Tae Ri? Người mà sẽ ở tạm trong nhà chúng ta là cậu sao?”
Người đầu tiên bước xuống là Park Si Hyun. “Ôi, điên thật, điên thật, điên thật!” Cậu ta hét lên, vẻ trẻ con vẫn còn in đậm trên khuôn mặt khi nhảy nhót và làm loạn lên.
“Trời đất, cô búp bê xinh đẹp này là ai vậy? Si Hyun, con quen cô bé này à?”
Người tiếp theo bước xuống là Gong Yoon Sun. Với phong thái và trang phục toát lên vẻ giàu sang, bà mang đậm khí chất của một quý bà quyền quý.
“Mẹ, đây chính là cô gái đó đấy! Người bị dính scandal ghép ảnh nhạy cảm với con hồi con học đại học ấy!”
Ngôi nhà rộng lớn đến mức tiếng hét của Park Si Hyun vang dội khắp nơi, làm tai mọi người phải đau nhức. Gong Yoon Sun hoảng hốt, nhanh chóng lấy tay bịt miệng cậu ta lại. “Suỵt! Nhỏ giọng thôi, thằng quỷ! Bố mày đang ở đây đấy.”
Đợi đến khi Si Hyun gật đầu, bà mới buông tay ra, bước về phía Tae Ri với dáng đi tao nhã. Tay bà vừa bịt chặt miệng Si Hyun vài giây trước, giờ cầm lấy tay cô một cách thân thiện, kèm theo nụ cười hiền hòa.
“Hóa ra cháu là cô gái ấy. Ôi, dì thật sự rất xin lỗi. Chuyện lần đó, dì thật sự rất áy náy. Cậu nhóc này quá trẻ con nên đành chịu thôi. Thật sự không biết phải làm sao với nó. Cháu hiểu cho nó nhé? Mong cháu rộng lượng bỏ qua chuyện đó.”
Dù giọng điệu của bà không hẳn thô lỗ, nhưng cũng chẳng thể gọi là thanh tao. Cô chợt nhận ra rằng Park Si Hyun thực sự rất giống mẹ mình. Đồng thời, đây cũng là khoảnh khắc cô hiểu ra mối quan hệ giữa Park Chi Kyung và Park Si Hyun – hai người tưởng chừng hoàn toàn trái ngược.
“Yêu cầu tôi bỏ qua là hơi miễn cưỡng, nhưng tôi sẽ chấp nhận lời xin lỗi về chuyện lần đó.”
“Hả?”
“Tôi tên là Kang Tae Ri, thưa dì. Phòng của tôi ở tầng mấy vậy?”
“Hả? À, ờ, tầng hai. Phòng của công tố viên Park cũng ở tầng hai, nhưng nhà rộng lắm, mỗi phòng đều cách xa nhau. Phòng cháu có cả phòng tắm riêng, nên chắc không dễ gì đụng mặt đâu. Trong thời gian ở đây, cháu cứ tự nhiên nhé. Khi nào rảnh, dì cháu mình cùng đi mua sắm. Ôi trời, nghĩ thôi dì đã thấy vui rồi. Giống như đi với con gái vậy!”
“Vâng. Tôi xin phép lên phòng ạ.”
Bà Gong Yoon Sun đơn giản hồn nhiên đến mức nhanh chóng chìm đắm trong niềm vui mình tự vẽ ra. Tae Ri khẽ cúi đầu chào bà, rồi kéo chiếc vali lớn lên cầu thang.
— Còn tiếp —