[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 33

Chương 33
Edit: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Vậy thì chỉ có một câu trả lời duy nhất là ngay từ đầu, hắn không hề có ý định đuổi theo cô.
Tae Ri đã cảm nhận được từ lâu. Dù sớm hay muộn, cô cũng sẽ phải tự mình bước vào lãnh địa của hắn. Nhưng hôm qua không phải lúc. Cô không có ý định để bản thân bị lôi kéo dễ dàng như vậy.
“Tae Ri à.”
“…Vâng?”
“Ăn đi.”
Lee Jun dịu dàng giục cô. Tae Ri gật đầu, vừa vươn tay lấy miếng kim chi đỏ au, thì một cuộc điện thoại bất ngờ gọi đến.
Khi đó là 9 giờ 15 phút sáng, trời nắng đẹp.
Chiếc taxi mà Tae Ri vội vàng leo lên lao thẳng đến Văn phòng Công tố Trung tâm Seoul. Ngay khi bước xuống, cô chạy nhanh về phía tòa nhà công tố.
Quy trình để được vào trong khá nghiêm ngặt, nhưng không ai cản cô khi bước vào thang máy. Rốt cuộc, chính họ là người đã gọi cô đến.
Tae Ri bấm nút lên tầng 6, nơi có Văn phòng Điều tra chống tham nhũng số 3. Đôi mắt đầy giận dữ của cô ngước nhìn bảng hiển thị tầng, ánh đỏ như máu lan tỏa trong ánh mắt, tựa như hoàng hôn đang bừng cháy.
– Tae Ri, con đừng quá kích động khi nghe mẹ nói. Có người nói muốn giúp ba con. Mẹ đã bảo rồi mà, ba con không phải người như vậy đâu. Con có thể đến đây được không? Mẹ thật sự rất cần con lúc này, Tae Ri à.
Vậy ra, đó là lý do hắn không bắt cô lại vào đêm hôm qua. Để ép cô tự bước đến trước mặt hắn. Hắn biết rõ rằng không cần phải tốn công săn đuổi, con mồi cuối cùng cũng tự mình bước vào bẫy.
Người ta nói, trên kẻ chạy có kẻ bay, và trên kẻ bay lại có kẻ tận hưởng. Rõ ràng cô đã chạy, còn hắn thì đứng đó tận hưởng. Đồ khốn. Đồ khốn. Đồ khốn. Thật sự là đồ khốn nạn.
Ting. Thang máy đến tầng 6. Cánh cửa từ từ mở ra. Tae Ri bước ra và đi dọc theo hành lang yên tĩnh, và đầy ánh sáng nhờ ánh nắng mặt trời chiếu vào.
Trước mắt cô hiện ra một tấm bảng tên: Park Chi Kyung. Cô dừng lại, ánh mắt găm chặt vào ba chữ cái ấy như muốn siết chặt cổ họng người đàn ông.
Hít một hơi thật sâu, Tae Ri quyết định. Cô đưa tay nắm lấy tay nắm cửa và xoay mở. Cạch. Cửa mở ra dễ dàng.
“Cô là Kang Tae Ri đúng không ạ? Mời cô vào phòng kia.”
Một nhân viên hành chính lịch sự đứng dậy, chỉ tay về phía một căn phòng nhỏ ở góc văn phòng. Tae Ri khẽ gật đầu thay cho lời cảm ơn, rồi tiếp tục bước đi.
Cô nắm lấy tay nắm của cánh cửa khác, đẩy xuống. Cạch. Lần này cũng vậy, cửa mở ra một cách nhẹ nhàng.
Qua khe cửa mở, dáng vẻ một người đàn ông hiện ra. Hắn ngồi đó, như một kẻ đang nắm giữ ánh sáng, xung quanh hắn là ánh nắng rực rỡ bao lấy.
Hắn ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, thắt cà vạt gọn gàng, thể hiện vẻ ngoài của một quý ông lịch lãm nhất. Nhưng trong khoảnh khắc đó, hắn đang trò chuyện với mẹ cô, bà Seo Jung Eun.
Ánh mắt Park Chi Kyung rời khỏi bà Seo, lướt qua Tae Ri, rồi dừng lại trên cô.
Hắn nở một nụ cười giả tạo, ánh mắt chậm rãi lướt từ đầu đến chân cô, như đánh giá từng chi tiết trên người cô. Hắn nhận ra bộ trang phục của cô vẫn là bộ đồ hôm qua, và trong khoảnh khắc, ánh mắt lạnh lẽo của hắn trở nên sắc bén hơn bao giờ hết.
“Tae Ri đến rồi đây, thưa bà.”
Khi Park Chi Kyung nhìn sang Seo Jung Eun, hắn nở một nụ cười duyên dáng, cong nhẹ khóe môi. Nhưng chính nụ cười ấy lại khiến sống lưng cô lạnh toát.
Bà Seo quay lại nhìn Tae Ri, nở nụ cười rạng rỡ. Đã lâu lắm rồi cô mới thấy mẹ mình cười, và ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là may quá, có vẻ hắn chưa nói chuyện gì thừa thãi.
“Tae Ri à, ngài công tố viên nói là anh trai của bạn cùng khóa đại học của con sao? Mẹ ngạc nhiên lắm đó. Sao con không kể với mẹ?”
“Dạ, trước giờ bọn con không liên lạc ạ.”
Park Chi Kyung gõ nhẹ lên tay vịn của ghế sofa, rồi mỉm cười điềm đạm, ánh mắt hướng về phía Tae Ri như để chào hỏi.
“Em dạo này khỏe không?”
Lại trò gì nữa đây?
Tae Ri nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo như băng, nhưng điều đó khiến bà Seo giật mình, liền thúc giục cô.
“Tae Ri à, không định lịch sự mà chào công tố viên sao? Người ta đang giúp ba con mà. Là ân nhân của nhà mình đấy.”
Mẹ, chuyện đó… chuyện đó là nhờ con đã đánh đổi với tên khốn này…
Cô nuốt trôi những lời đó, miễn cưỡng cúi đầu chào hắn.
“Dạo này… anh khỏe chứ?”
“Ừ, nhờ em mà tôi vẫn khỏe.”
Park Chi Kyung khoanh tay lại, sau đó quay sang nhìn bà Seo.
“Tôi cứ thắc mắc tại sao Tae Ri lại xinh đẹp thế, hóa ra là thừa hưởng từ mẹ mình.”
“Cậu thật biết đùa đấy, tôi thì còn xinh đẹp gì chứ. Đã xuống sắc nhiều rồi. Con gái tôi thì lúc nào cũng xinh cả.”
“Không đâu, tôi thấy bà còn đẹp hơn cả Tae Ri nữa đấy.”
“Công tố viên cũng khéo ăn khéo nói thật đấy.”
Nhìn bà Seo dùng khẽ áp mu bàn tay lên má với vẻ ngại ngùng, Park Chi Kyung cười mỉm, rồi ngả người vào lưng ghế. Đột nhiên, hắn vỗ tay một tiếng dứt khoát, phá vỡ bầu không khí.
“Tôi tin rằng chuyện tái thẩm sẽ khả thi. Không, chính xác hơn là tôi sẽ khiến nó trở nên khả thi.”
“Công tố viên… nghĩa là… chồng tôi… ý tôi là, ba của Tae Ri, ông ấy… thực sự vô tội sao?”
Bà Seo nắm chặt tay của Tae Ri bên cạnh, và Tae Ri có thể cảm nhận được hơi ấm của mẹ mình sau bao lâu xa cách.
“Ông Kang Sang Beom ấy…”
Hắn không trả lời ngay mà kéo dài câu nói, tay với lấy một tập hồ sơ trên bàn trà. Nhìn vào một mục trong tài liệu, hắn nói tiếp.
“Bị tuyên án 7 năm tù đúng không?”
Ngẩng đầu khỏi tập hồ sơ, Park Chi Kyung nhìn thẳng vào bà Seo Jung Eun với vẻ mặt đầy thuyết phục, như muốn gieo vào lòng bà niềm tin mãnh liệt.
“Bây giờ là lúc lấy lại danh dự của mình rồi.”
“…Công tố viên!”
Bà Seo Jung Eun vội vàng đứng bật dậy, cúi gập người về phía hắn, hết lần này đến lần khác, trong khi hắn vẫn bình thản nhấm nháp tách cà phê trên tay.
Cảm ơn cậu, cảm ơn, thật sự cảm ơn công tố viên, rất cảm ơn cậu!
Dường như hắn đã quá quen với những cảnh như thế này. Không hề liếc mắt nhìn bà Seo đang cúi rạp người, hắn chỉ điềm nhiên tận hưởng hương thơm từ tách cà phê.
Cảm ơn, cảm ơn, thật sự cảm ơn công tố viên!
Những lời cảm ơn lẫn trong tiếng nghẹn ngào của bà Seo không ngừng vang lên. Trong khi nhấp một ngụm cà phê, Park Chi Kyung chuyển ánh mắt sang Tae Ri, khẽ nhướng mày, như muốn nói với cô.
Thấy chưa, Tae Ri? Mẹ em biết ơn tôi đấy. Vậy em cũng nên cảm ơn tôi đi chứ.
Tae Ri siết chặt tay, trong khi hắn khẽ cười nhạt. Đặt tách cà phê xuống, hắn chậm rãi giơ tay lên ra hiệu ngăn bà Seo lại.
“Tôi không mời bà đến đây chỉ để nghe lời cảm ơn đâu. Trước hết, xin hãy ngồi xuống đi đã.”
“Vâng, công tố viên.”
Bà Seo lại ngồi xuống ghế sofa, và Chi Kyung đan tay lại, tỏ ra lịch thiệp, nhìn thẳng vào bà.
“Cho đến khi vụ việc được giải quyết, tôi nghĩ hai người nên ở một nơi an toàn. Bà có tìm được chỗ nào thích hợp không?”
“À… không, công tố viên. Từ khi chồng tôi gặp chuyện, tôi đã cắt đứt liên lạc với mọi người. Sau khi trải qua những chuyện đau lòng ấy, các mối quan hệ cũng tự nhiên rạn nứt. Phần lớn là… họ hàng của tôi, thật đáng buồn…”
“Mẹ.”
Tae Ri khẽ gọi, như muốn ngăn bà Seo không nói thêm những điều không nên. Park Chi Kyung cầm lại tách cà phê, điềm đạm lên tiếng an ủi.
“Thời buổi này, người ta không kiềm chế được cơn giận, thậm chí còn có thể giết hại cả cha mẹ, anh em mình mà. Xin bà đừng quá buồn phiền.”
“Vâng, tôi sẽ cố không nghĩ đến nữa, thưa công tố viên.”
“Nếu vậy thì sao nhỉ. Tôi có thể sắp xếp để hai người…”
Câu nói của hắn chưa dứt, nhưng một cơn lạnh buốt đột ngột lan khắp cơ thể Tae Ri. Cô ôm lấy cánh tay mình, như thể cố xua đi cảm giác rùng mình vừa ập đến.
Tít. Âm thanh chói tai không báo trước vang lên, làm đôi tai cô ù đặc. Cô không nghe thấy những gì Park Chi Kyung nói tiếp theo. Tít.
2 phút. Đó là khoảng thời gian Park Chi Kyung thuyết phục bà Seo Jung Eun bằng những lời lẽ đường hoàng của một công tố viên, khiến bà hoàn toàn bị thuyết phục. Thêm 1 phút. Đó là khoảng thời gian hắn đưa cho bà địa chỉ và mã khóa căn hộ mới mà bà sẽ ở. Căn hộ đó thuộc sở hữu của chính Park Chi Kyung.
Và thêm 3 phút. Đó là thời gian hắn thuyết phục bà rằng tốt hơn hết nên để Tae Ri dưới sự bảo vệ của hắn.
Lúc đầu, bà Seo trông không mấy hiểu chuyện. Nếu đã chuyển đến nơi an toàn, tại sao hai mẹ con không ở cùng nhau? Hơn nữa, một công tố viên như hắn cần gì phải làm đến mức đó?
Trước câu hỏi đó, Park Chi Kyung không chỉ không đồng tình, mà còn nhìn bà với ánh mắt khó hiểu hơn, thậm chí là trách móc.
‘Bà Seo, chẳng phải bà rất bận rộn sao? Một người mẹ như bà, làm sao có thể bảo vệ được an toàn cho con gái duy nhất của mình? Ngay cả việc cô ấy từng làm việc ở một sòng bạc bất hợp pháp, bà cũng chưa hề hay biết.’
— Còn tiếp —