[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 32

Chương 32
Edit: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Ánh mắt hắn tối sầm đi bởi ngọn lửa dục vọng, giam cầm cô vào trong bóng tối ấy. Hắn ta khẽ liếm môi dưới, như thể chỉ cần một giây nữa thôi sẽ lao đến, cắn vào cổ và hút cạn từng giọt máu của cô.
“Chẳng phải vừa giải thích rồi hay sao? Có cần phải làm lại từ đầu không?”
Chi Kyung bất ngờ dựa lưng ra sau, dang rộng chân hệt như đêm hôm đó. Quần tây bó sát căng phồng, thứ trước mặt cô nhô cao lên. Nhưng hắn vẫn cố tình dang rộng chân hơn, như muốn phô trương, chỉ lẩm bẩm một câu.
“Đã nói là nhờ em rồi mà.”
Dù ánh mắt của Tae Ri dừng lại trên phần đó, hắn ta cũng chẳng mảy may bận tâm. Như muốn ép buộc cô phải nhanh chóng nhận ra dục vọng đang thiêu đốt hắn.
“Vậy nên, dù có không hiểu thì cũng phải giúp tôi. Cố hết sức đi. Để tôi có thể làm tốt hơn. Theo cách mà tôi muốn. Cứ ở bên cạnh tôi.”
“…Không phải bên cạnh, mà là dưới chân anh thì đúng hơn.”
“Nếu hiểu rồi thì đừng phí thời gian mà ra ngoài đi. Tôi sẽ đợi trên xe.”
Hắn ta gõ nhẹ hai lần lên mặt bàn như gõ cửa, sau đó liếc nhìn đồng hồ trên tay rồi đứng dậy. Với chiếc áo khoác gấp đôi, hắn che đi phần đang căng phồng của mình một cách tự nhiên và bình thản bước ra khỏi quán cà phê.
Một người đàn ông đã sớm quyết định tất cả mọi thứ dường như ngay từ đầu đã không cần đến ý kiến của đối. Có lẽ, hắn ta đến đây cũng chỉ để làm như vậy thôi.
Hắn là một bụi hồng gai. Những chiếc lá so le nhau, đầy răng cưa sắc bén ở mép lá, không cần bất kỳ sự cho phép nào cũng tự ý vươn qua hàng rào mang tên Tae Ri… một bụi hồng gai chết tiệt.
Tên khốn ngạo mạn.
***
Rầm! Cánh cửa phòng làm việc của công tố viên Park Chi Kyung bật mở, khiến những người đã đến văn phòng trước hắn ta giật mình.
Cánh cửa không chỉ mở ra, mà còn vang lên lớn hơn thường lệ, đủ để làm không khí nặng nề hơn.
“Khách hàng sắp đến rồi. Mang cho tôi vài tài liệu cần xem qua, dẫn vào phòng tôi luôn đi.”
“Vâng, công tố viên.”
Hắn ta bước thẳng về phía bàn làm việc, ném chiếc cặp lên đó rồi cởi áo vest, treo nó lên giá treo gần bàn nhất.
Tiếp đến, hắn mở ngăn kéo dưới cùng, giật lấy một tập hồ sơ với vẻ bực bội. Hắn sải bước vào phòng riêng. Rầm! Cánh cửa đóng sầm lại. Lần này, hành động đầy cảm xúc rõ ràng khác hẳn mọi ngày.
Hắn ném tập hồ sơ lên bàn trà rồi ngồi phịch xuống ghế sofa, quai hàm siết chặt. Ngón tay gõ liên tục lên đùi một cách bực dọc, tâm trí hắn trở nên rối bời. Trong những lúc như thế này, một điếu thuốc là thứ hắn cần nhất.
Hôm qua Tae Ri đã không đến. Chính xác là cô đã bỏ chạy. Ngay trước mặt hắn ta. Hắn không ngạc nhiên. Từ đầu, hắn chưa bao giờ tin cô sẽ đến dễ dàng như vậy.
Chắc chắn cô đã nhờ cậy cái gã trẻ măng đó. Và rồi cả hai lẻn đi mất, tránh ánh mắt của hắn. Lần cuối hắn thấy, cô đã bước vào phòng game, sau đó thì biến mất cùng anh ta. Trốn chạy theo tình yêu sao, có lẽ là vậy.
Lee Jun. Hai mươi sáu tuổi. Chỉ tốt nghiệp cấp ba. Chưa nhập ngũ. Không tài sản. Tương lai không có gì đảm bảo. Một cuộc đời mờ nhạt, chẳng có gì đặc biệt.
Chi Kyung lạnh lùng tự định nghĩa 26 năm cuộc đời của anh chỉ bằng vài từ, trong khi ánh mắt hắn lộ rõ vẻ chán chường. Hắn rút ra một bao thuốc, ngón tay khẽ lướt qua.
Hắn tự hỏi, không biết Tae Ri đã nói gì về mình với anh ta? Có phải cô xem hắn như một kẻ bắt cóc, van xin anh cứu giúp?
Chỉ cần đạp chân ga, hắn có thể tìm thấy cả hai ngay lập tức. Hắn có thể dễ dàng kéo cô lên ghế phụ, giam cô lại, không để cô chạy thoát. Nhưng hắn không làm vậy. Vì hắn biết, dù cô có chạy xa đến đâu, cuối cùng đôi chân cô cũng sẽ đưa cô quay lại trước mặt hắn. Thế nên giờ đây, hắn cứ cho cô bay xa, đến nơi mà cô muốn.
Kẹp điếu thuốc chưa châm lửa giữa môi, hắn lật tìm một số điện thoại trong danh bạ rồi nhấn gọi. Sau vài tiếng chuông, phía bên kia bắt máy..
– A lô?
Giọng nói tao nhã vang lên, dù nhà cửa có sụp đổ, người phụ nữ ấy vẫn giữ được sự kiêu hãnh của mình. Đó là mẹ của Kang Tae Ri.
“Bà Seo Jung Eun đúng không?”
Giọng nói trầm thấp của Chi Kyung cất lên, như lớp sương dày đặc phủ kín không gian, xé tan sự yên tĩnh.
Ở đầu dây bên kia, dường như bà ta bối rối trước giọng nói lạ lẫm này.
– Vâng, là tôi. Nhưng ai đang gọi đến vậy?
“Tôi là công tố viên Park Chi Kyung, thuộc Đội Điều tra Tội phạm Doanh nghiệp, Văn phòng Công tố Trung tâm Seoul.”
– Công tố viên… sao cơ?
“Đừng cúp máy. Không phải lừa đảo đâu. Tôi đang muốn nói vài chuyện liên quan đến vụ của ông Kang Sang Beom.”
– Chồng tôi… ý cậu là chồng tôi sao?
“Vâng. Hiện tại, nếu có thể, tôi muốn gặp bà một chút. Bà có thời gian không?”
– Bây giờ sao? Tại sao thế…?
Chi Kyung ngồi trên sofa, hai chân gác lên bàn, đầu tựa vào lưng ghế một cách thoải mái. Vừa xoay chiếc bật lửa, hắn ta cất giọng lịch sự đến giả tạo, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ ngạo mạn của mình.
“Chúng tôi phát hiện một số điểm chưa rõ ràng trong vụ án của ông Kang Sang Beom. Tôi muốn hỗ trợ bà để mở lại phiên tái thẩm. Nếu có điều oan ức, chẳng phải nên được làm rõ sao?”
– Cái gì cơ? Tái thẩm… sao?
“Xin hỏi lại lần nữa, bà có thời gian không?”
– Vâng, có chứ, thưa công tố viên! Tôi… tôi sẽ đến ngay bây giờ! Làm ơn cho tôi biết địa chỉ, tôi sẽ đến ngay lập tức!
“Được, tôi sẽ nhắn địa chỉ cho bà.”
Chỉ với vài câu nói, Chi Kyung đã khiến đối phương chao đảo hoàn toàn. Kết thúc cuộc gọi, hắn ném điện thoại lên bàn và thả mình sâu hơn vào lưng ghế sofa.
Hắn tìm trong album ảnh, chọn một tấm danh thiếp rồi gửi nó cho bà Seo Jung Eun. Sau đó, hắn để mặc chiếc điện thoại trên bàn và tiếp tục ngả người, chìm đắm trong sự thư thái quen thuộc.
Ngửa đầu lên, mắt hắn dán lên trần nhà một lúc, trước khi cúi xuống liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Không biết bà ta sẽ mất bao lâu để đến đây nhỉ? Hắn châm điếu thuốc, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt, đầy vẻ châm biếm.
***
Hôm qua, Tae Ri đã chạy trốn khỏi Park Chi Kyung. Cô không về nhà. Dù có về, cô biết hắn cũng biết địa chỉ nhà cô, và chắc chắn sẽ sớm bị hắn bắt lại.
Cô đã kiệt sức, không còn tâm trí hay sức lực để đưa ra quyết định một cách thấu đáo nữa.
Sống chung với hắn sao? Chỉ cần ở bên hắn 5 phút, cô đã cảm thấy như không thở nổi. Hắn thực sự muốn bóp nghẹt cô đến chết.
Ngay khi Chi Kyung để lại câu nói sẽ chờ trong xe rồi rời khỏi quán cà phê, cô lập tức chạy đến chỗ Lee Jun. Đó là bản năng sinh tồn của cô.
Cô không thể giải thích tường tận cho Lee Jun mọi chuyện, nhưng có một điều cô nói rất rõ ràng.
“Người đàn ông đó không phải anh họ em. Làm ơn… anh có thể đưa em đi đâu đó không? Bất cứ đâu cũng được.”
Lee Jun im lặng nhìn gương mặt tái nhợt của Tae Ri một lúc, rồi không nói lời nào, kéo tay cô ra cửa sau. Họ leo lên chiếc xe máy mà Lee Jun thường dùng để đi làm, phóng đi theo hướng ngược lại với chiếc sedan của Chi Kyung. Suốt quãng đường, anh không ngừng ngoái lại nhìn, nhưng may mắn là không có chiếc xe nào bám theo.
Cả hai chẳng có nơi nào để đi ngoài nhà riêng, nên Lee Jun đề nghị cô tạm thời ở lại nhà anh. Tae Ri đồng ý. Lee Jun sống cùng mẹ, và anh nghĩ việc này sẽ ổn thôi.
Nhà của Lee Jun là một căn hộ bình thường trong khu chung cư nhỏ. Bên ngoài có phần cũ kỹ hơn nhà Tae Ri, nhưng bên trong lại ấm cúng và ngăn nắp, mang cảm giác dễ chịu nhờ hơi ấm của con người.
Lee Jun giới thiệu Tae Ri với mẹ mình một cách ngắn gọn, rằng cô là một người em gái mà anh rất quý. Sau đó, anh quay lại chỗ làm, để cô ở lại nhà. Nhờ vậy, Tae Ri có thể tạm nghỉ ngơi trong phòng của Lee Jun, dù không thực sự thoải mái.
Sáng hôm sau, khi Lee Jun trở về, trên tay anh là một túi đồ màu đen. Anh mua thịt về. Dù vừa tan làm, anh vẫn tự tay nấu canh và xào thịt bò, dọn lên bàn ăn.
Lee Jun là một người con trai hiếu thảo và cũng là một người anh dịu dàng. Là con một, anh chưa từng cảm thấy cô đơn. Nhưng khi gặp Lee Jun, lần đầu tiên Tae Ri ước rằng mình cũng có một người anh như anh.
Khi nếm thử muỗng canh tương do Lee Jun nấu, mắt cô mở to vì bất ngờ. Lee Jun, đang gắp thịt bò đặt lên bát của mẹ mình, cười tươi hỏi:
“Ngon không, Tae Ri?”
“Vâng, rất ngon ạ.”
“May quá, hợp khẩu vị của em rồi.”
Lee Jun mỉm cười hài lòng, vừa nghêu ngao một giai điệu vừa gắp thêm thịt bò vào đĩa của Tae Ri.
Anh không hỏi bất kỳ điều gì về Park Chi Kyung. Tae Ri hiểu rằng đó là sự tinh tế của anh, để tránh làm cô khó xử. Anh đang chờ cô tự nói ra, khi nào cô sẵn sàng.
Chỉ hơn cô hai tuổi, nhưng Lee Jun thực sự là một người sâu sắc. Khác xa với người hơn cô tận mười một tuổi kia.
Nhưng tại sao hôm qua, Park Chi Kyung lại không đuổi theo cô? Nếu muốn, hắn hoàn toàn có thể dễ dàng bắt cô lại.
— Còn tiếp —