[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 31

Chương 31
Edit: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Cằm người đàn ông khẽ giật giật, hằn lên một vẻ dữ tợn.
Park Chi Kyung lại rút một điếu thuốc từ bao ra. Lặp lại hành động vừa nãy, hắn châm lửa, rít một hơi sâu, nhả khói cùng với câu trả lời lạnh lùng.
“Điện thoại của người này thì nhận, của người khác thì không. Xem ra cơ thể cô Kang Tae Ri này cũng biết lựa chọn đối tượng mà ốm hay không ốm đấy. Lời biện minh thật tiện và tuyệt vời.”
Lại nói nhảm nhí gì nữa vậy? Tae Ri nhíu mày, cố nhớ lại, đúng lúc đó lời của Lee Jun chợt hiện lên trong đầu.
“Giọng yếu quá… nhưng sắc mặt xem ra vẫn ổn hơn tôi tưởng đấy.”
Lẽ nào hắn đã nghe thấy rồi sao? Dù vậy đi nữa thì cũng đâu đến mức cô phải bị truy hỏi như thế này. Tae Ri nhìn người đàn ông với vẻ khó tin, chưa kịp phản ứng thì một bàn tay đã nhanh chóng chụp lấy cằm cô, siết chặt với một lực đạo tàn nhẫn.
“Ư!”
Cơn đau như muốn nghiền nát hai bên hàm ập đến, Tae Ri không kìm được tiếng rên rỉ thoát ra từ kẽ răng bị ép chặt. Park Chi Kyung nhìn khuôn mặt đau đớn của cô, dường như cảm thấy rất thích thú, càng siết chặt hơn.
“Việc lật lại bản án đã được xác định với một tập đoàn rất lớn rồi, trong mắt cô Kang Tae Ri chỉ là trò trẻ con thôi sao?”
“Ư…”
“Ngay cả khi còn chưa bắt đầu mà em đã coi mọi chuyện là trò đùa như vậy thì phải làm sao đây? Rốt cuộc em có thật sự muốn cứu ba mình ra không? Biết đâu tôi sẽ mang tin tức gì đến nên em mới không nhận điện thoại của tôi? Em nghĩ đã ra tay một lần là xong rồi sao? Coi như tôi đã làm hết sức rồi, còn lại thì mặc kệ em tự xoay xở đúng không?”
“Ư…”
Park Chi Kyung nhìn thẳng vào Tae Ri đang quằn quại trong tay mình, rít thuốc liên tục, nhả ra làn khói xám xịt như khí thải.
Khuôn mặt người đàn ông, phơi bày trọn vẹn những cảm xúc rối bời, ẩn hiện giữa làn khói.
Tae Ri chợt nghĩ, khuôn mặt ấy giống như một đóa hồng leo đang vươn những nhánh gai. Đúng vậy. Giờ nhìn kỹ, người đàn ông này giống như một đóa hồng leo đối với cô. Lá mọc so le, mép lá có răng cưa sắc nhọn, dễ dàng vượt qua hàng rào mang tên Kang Tae Ri… thật sự là một đóa hồng leo.
“Ít nhất thì cũng nên nghe máy đi chứ. Đó là phép lịch sự tối thiểu với người muốn giúp đỡ em đấy.”
Tae Ri không biết việc không nhận cuộc gọi đó lại khiến hắn tức giận đến vậy, nhưng nếu đặt mình vào vị trí của hắn, có lẽ hắn cũng có chuyện gấp cần nói. Phải. Với cái tính khí quái gở đó, nhịn được mười ngày cũng là quá lắm rồi. Sau khi tự đưa ra kết luận, lòng Tae Ri cũng thoải mái hơn phần nào. Thực ra, cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện và rời đi vì đã không còn sức để tranh cãi với hắn nữa.
“Tôi xin lỗi, thưa công tố viên. Từ nay tôi sẽ nghe điện thoại đầy đủ.”
Thấy Tae Ri cuối cùng cũng chịu khuất phục, bàn tay Park Chi Kyung đang siết chặt cằm cô cũng dần nới lỏng.
“Buông ra đi. Đau quá.”
Theo lời Tae Ri, bàn tay đang giữ cằm cô hoàn toàn buông ra. Tae Ri xoa xoa chỗ cằm vẫn còn đau nhức, thì thấy Park Chi Kyung đưa ra trước mặt cô miếng bánh cắm bằng chiếc que gãy
“Gầy đi nhiều đấy.”
Hắn nói qua ánh mắt, ra lệnh cô phải há miệng ra. Ánh mắt ấy như thể nếu cô không làm theo, hắn sẽ chụp lấy cằm cô và nhét nó vào miệng cô ngay lập tức. Giống như cái đêm hắn dí sát vật kia vào môi cô vậy.
Tae Ri ngoan ngoãn há miệng, bàn tay hắn nhẹ nhàng đưa que bánh vào miệng cô. Vị ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi, một cảm giác buồn nôn trào lên. Mấy ngày nay cô đã không ăn gì, đến cả vị ngọt này giờ cũng trở nên khó chịu.
Tae Ri không thể ăn thêm được nữa, vội vàng quay mặt đi, tiếng cười của hắn vang lên. Cảm giác như bị hắn trêu đùa khiến Tae Ri càng thêm khó chịu. Đồ khốn.
“Mấy ngày qua, nhìn em không nghe điện thoại của tôi, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Phải làm gì với chuyện này đây. Phải làm gì với cái thói xấu này đây.”
Nụ cười trên mặt người đàn ông chợt biến mất, thay vào đó là một cơn giận dữ đỏ rực.
“Khi xem xét lại vụ án, sẽ có những lúc cần liên lạc gấp, nếu lúc đó em cứ tự ý chặn liên lạc của tôi như vậy thì… không biết mọi chuyện sẽ tiến triển đến đâu nữa.”
Đột nhiên hắn đưa tay ra sau, giật lấy ví tiền. Mở ví ra, hắn rút lấy mấy chục tờ tiền đặt lên bàn. Giống như tiền bồi thường cho vết tàn thuốc mà hắn vừa dập lên bàn vậy.
“Nếu em cứ tiếp tục như thế này, hay là chúng ta sống chung cho đến khi phiên tòa tái xét xử kết thúc nhỉ?”
“…Gì cơ?”
“Sao? Nghe tôi nói muốn sống chung thì em thấy ghê tởm lắm à?”
Hắn thản nhiên hỏi và mỉm cười. Một nụ cười gượng gạo mà ai cũng có thể nhận ra.
“Nhưng biết làm sao được. Tôi vừa nói rồi mà. Việc lật lại bản án đã được xác định với một tập đoàn khổng lồ không phải là trò trẻ con đâu. Quá trình sắp tới sẽ còn khó khăn hơn nhiều. Sẽ rất vất vả đấy. Nếu thật sự ba em bị oan thì bọn họ sẽ khoanh tay đứng nhìn sao? Đây là danh tiếng của công ty mà. Bọn họ có thể đe dọa, uy hiếp những người muốn lật lại bản án. Hai mẹ con em sống trong căn nhà bé tí và tồi tàn đó chẳng phải rất nguy hiểm sao? Ở đó chẳng có chút an toàn nào.”
Nghe hắn nói như thể đã từng đến nhà cô, Tae Ri cảm thấy rùng mình. Lẽ nào hắn đã bí mật gặp mẹ cô? Nếu thật sự đã gặp thì hắn đã nói chuyện với mẹ cô như thế nào, đã nói gì về cô? Có lẽ hắn đã nói rằng con gái bà sẵn sàng nằm dưới chân hắn để minh oan cho ba, rằng bà có một đứa con gái thật hiếu thảo sao.
Tae Ri đã nhìn thấu ý đồ của hắn. Có vẻ như hắn rất hài lòng với đêm hôm đó. Vì vậy hắn muốn giữ cô bên cạnh và tùy ý giở trò với cô. Cô không muốn. Cô không muốn bước vào lãnh địa của hắn.
Một tia lửa nhỏ có thể biến thành một biển lửa, nỗi sợ hãi đơn thuần đã lớn dần, tạo thành một nỗi kinh hoàng khổng lồ.
“Tôi… tôi sẽ nghe điện thoại đầy đủ.”
“Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu tôi chuẩn bị một căn nhà an toàn cho mẹ em, bà Seo Jung Eun.”
“Tôi… tôi nói là tôi sẽ nghe điện thoại đầy đủ mà.”
“Si Hyun của chúng ta, em biết rõ mà. Ở đó có bạn bè, có người nấu những bữa ăn lành mạnh ba bữa một ngày, có tôi đảm bảo an toàn. Tôi không hiểu còn vấn đề gì nữa sao?”
Vấn đề lớn nhất chính là phải sống chung với một kẻ như hắn đấy, Tae Ri muốn hét thẳng vào mặt Park Chi Kyung như vậy.
Nhưng cô đã không làm thế, bởi vì biểu cảm trên khuôn mặt người đàn ông từ nãy đến giờ khác hẳn với bình thường. Nếu như bình thường ánh mắt hắn chỉ lạnh lùng, thì giờ đây lại toát ra sát khí như muốn đoạt mạng người khác. Vì vậy, im lặng có lẽ là lựa chọn tốt nhất lúc này.
“Từ hôm nay, em cũng nên nghỉ việc ở chỗ đó đi. Tự mình xin nghỉ. Trước khi tôi nổi giận và cho đóng cửa chỗ đó.”
Park Chi Kyung đang tựa người vào ghế sofa đột nhiên ghé sát người về phía bàn.
Khoảng cách giữa hai người đột ngột thu hẹp, từ hắn tỏa ra mùi thuốc lá lâu ngày. Bình thường dù hút thuốc rất nhiều nhưng trên người hắn luôn chỉ có mùi nước hoa, vậy mà giờ đây mùi thuốc lá đã lấn át cả mùi nước hoa đó.
“Hãy suy nghĩ kỹ đi.”
Hắn dùng hai ngón tay gõ nhẹ vào thái dương Tae Ri vài cái.
“Tôi mà cho đóng cửa cái chỗ đó, thì thằng nhãi ranh kia cũng trắng tay trong chớp mắt. Chẳng phải nó sẽ hận em đến xương tủy sao? Hình như hai người rất thân thiết thì phải.”
‘Thằng nhãi ranh’ đó không ai khác ngoài Lee Jun. Tae Ri cảm thấy không cần thiết phải phản bác nên chỉ im lặng, nhưng Park Chi Kyung lại nhíu mày, lộ rõ vẻ khó chịu.
“Nghe lời khi tôi còn nói chuyện tử tế.”
“Tôi… thật sự không hiểu.”
Tae Ri mệt mỏi vuốt ngược tóc ra đằng sau. Cô cảm nhận được ánh mắt của Park Chi Kyung đang dán chặt vào gáy mình. Cô biết rõ ánh mắt đó đang ở đâu, nhưng vẫn mặc kệ hắn nhìn chằm chằm vào cổ mình. Giờ đây cô thật sự không còn chút sức lực nào để đối phó với hắn nữa.
“Tại sao tôi… lại phải làm đến mức đó?”
— Còn tiếp —