[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 30

Chương 30
Edit: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Tae Ri lấy chai nước từ tủ lạnh, rót đầy vào chiếc cốc trên bàn ăn rồi đảo mắt nhìn quanh căn bếp.
Căn bếp lạnh lẽo, trống trải, chẳng có dấu hiệu của sự sống, chẳng khác nào một nơi hoang vắng. Tiếng nước chảy róc rách vẫn văng vẳng bên tai.
Kể từ ngày ba ra đi, mẹ cô đã hoàn toàn biến thành một người khác. Nếu với ba, Tae Ri luôn là ưu tiên số một trong cuộc đời ông, thì với mẹ, vị trí ấy vĩnh viễn thuộc về ba. Mất đi người quan trọng nhất cuộc đời, mẹ dường như cũng gạt bỏ luôn cả Tae Ri, người từng là ưu tiên của ba, ra khỏi trái tim mình.
Mẹ sống như thể một ngày có đến bảy mươi hai tiếng. Và trong guồng quay ấy, dường như không còn chỗ cho Tae Ri. Đó cũng là lý do cô có thể làm việc ở trung tâm trò chơi. Mẹ đã chẳng còn bận tâm đến cuộc sống của cô nữa.
Ban đầu, Tae Ri chỉ cảm thấy oán hận mẹ vì sự hờ hững ấy, nhưng giờ đây, cô đã hiểu mẹ hơn bất cứ ai.
Suy cho cùng, chỉ khi cuộc sống đủ thảnh thơi, người ta mới có thể chăm sóc cho người khác. Dù cho đó là đứa con mình dứt ruột đẻ ra, nếu bản thân đang quay cuồng trong mớ bòng bong, cảm giác như sắp chết đến nơi, thì liệu còn tâm trí đâu mà nghĩ đến con cái. Người ta thường nói tình mẫu tử sẽ mạnh mẽ hơn trong nghịch cảnh, nhưng liệu thứ tình cảm thiêng liêng ấy có xuất hiện khi tâm hồn ta đã hoàn toàn vỡ nát?
Mẹ bây giờ như thể đang bị con quái vật mang tên ‘trầm cảm’ nuốt chửng. Có lẽ mẹ đang cố gắng chạy trốn khỏi nó, chạy trốn khỏi bóng tối đáng sợ luôn chực chờ phía sau, cố gắng hết sức để không bị nó nhấn chìm. Cô nghĩ, có lẽ đó là lý do mẹ phải sống chết đến vậy.
Cuối cùng, chẳng phải tất cả những điều đó cũng là vì gia đình, vì Tae Ri, đứa con gái còn lại của mẹ sao?
Róc rách… róc rách… Tiếng nước chảy bên tai vẫn không ngừng, rồi cuối cùng tràn ra khỏi miệng cốc, những giọt nước trong suốt rơi xuống sàn nhà.
Tae Ri giật mình hoàn hồn, đặt chai nước xuống.
Vừa lau sàn nhà bằng chiếc giẻ khô, cô vừa gọi điện cho Jung Eun. Không ai bắt máy, cô để lại một tin nhắn ngắn gọn.
[Mẹ à. Con ổn rồi. Con chỉ sợ mẹ lo lắng thôi.]
Gửi tin nhắn xong, cô đặt điện thoại xuống. Vừa lau nốt chỗ sàn, cô vừa bật cười. Một nụ cười chua chát, như thể vừa ăn phải một quả còn xanh.
Lau sạch sàn nhà, Tae Ri cầm lấy bộ đồ lót rồi bước vào phòng tắm.
Từ hôm nay, mình phải trở lại cuộc sống bình thường. Sống như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Như thể mọi thứ chưa từng tồn tại.
Tự nhủ rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng, lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút. Nhưng trái với lời tự nhủ ấy, nơi phía dưới vẫn âm ỉ nhức nhối, vết thương vẫn chưa lành.
“Tae Ri!”
Vừa nhìn thấy Tae Ri bước ra khỏi trung tâm trò chơi sau mười ngày, Lee Jun đã lao đến ôm chầm lấy cô.
Tae Ri ngoan ngoãn nép mình trong vòng tay anh, khe khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm. Không phải là một cái ôm mạnh bạo, thiếu quan tâm, mà là một vòng tay ấm áp và dịu dàng.
“Em không ăn gì sao? Sao lại gầy hơn thế này?”
“Em ăn nhiều rồi ạ.”
“Như sắp mất giọng đến nơi… Nhưng sắc mặt vẫn ổn hơn anh tưởng, cũng may.”
“Em xin lỗi, oppa…”
Từ từ ngẩng mặt lên khỏi vòng tay Lee Jun, Tae Ri không thể thốt nên lời.
“…”
Đôi môi cô hé mở, nhưng chẳng một âm thanh nào lọt ra.
Như một con cá bị ném lên bờ, vùng vẫy tuyệt vọng để tìm kiếm không khí, cô chỉ biết nhìn chằm chằm vào một chỗ, miệng mấp máy không ngừng. Đôi mắt ánh lên nỗi sợ hãi tột độ, như thể chỉ sợ giây tiếp theo sẽ không còn dưỡng khí để thở.
“Giá mà em nói sớm hơn rằng đó là anh họ em…”
Tae Ri nhìn qua bờ vai Lee Jun, khuôn mặt cô tái nhợt đi, hệt như đang một mình đối diện với một con quỷ vô hình mà chẳng ai khác nhìn thấy.
“Anh, và cả anh họ của em nữa, bọn anh đã lo lắng cho em rất nhiều, Tae Ri à.”
Buông Tae Ri ra khỏi vòng tay, Lee Jun quay sang nhìn một người đàn ông và nở một nụ cười tươi tắn.
“Anh họ của em đã đợi ở đây từ nãy rồi.”
Nơi ánh mắt Lee Jun hướng đến, Park Chi Kyung đang đứng đó. Vẫn luôn dõi theo Tae Ri từ lúc cô còn ngoan ngoãn trong vòng tay Lee Jun, Park Chi Kyung gõ, cộc. cộc. cộc, chiếc điện thoại vào cạnh chiếc máy chơi game.
“…”
Khuôn mặt hắn lạnh tanh, ngay cả tiếng thở cũng dường như bị kìm nén lại. Nhưng trong đáy mắt lại ẩn chứa lửa giận đang sục sôi, như thể chỉ chực chờ lao đến xé nát cô thành từng mảnh.
“Sao em không nói với anh người đi cùng em hôm đó là anh họ em? Nếu em nói, anh đã không phải lo lắng đến vậy…”
Hình như Lee Jun còn nói thêm điều gì đó bên cạnh, nhưng Tae Ri đã không còn nghe thấy. Giọng nói dịu dàng của Lee Jun bỗng dưng bị lấn át bởi tiếng ù ù chói tai vang vọng trong tai cô, như một hồi chuông cảnh báo kêu inh ỏi.
“Tae Ri à.”
Người đàn ông khẽ gọi tên cô. Cái tên ấy, khi được thốt ra từ miệng hắn, sao mà xa lạ đến vậy, có lúc khiến cô ngờ vực đó có thật là tên mình hay không.
“Tae Ri. Kang Tae Ri.”
Như thể đọc được thấu tâm can người đối diện, Park Chi Kyung lặp đi lặp lại tên cô bằng chính giọng nói của hắn, từng tiếng một vang lên, ép buộc như muốn cô phải làm quen với nó.
Hắn càng đến gần, thì bíp bíp bíp— cả cơ thể Tae Ri như một cỗ máy phát ra tín hiệu cảnh báo, báo động về một chướng ngại vật đang tiến đến. Khoảng cách quá gần, nguy hiểm cận kề, hãy mau chóng tránh xa, toàn thân cô đang gào thét. Nhưng cô không thể nhúc nhích dù chỉ một bước. Thật sự là vậy, ngay cả một bước chân cũng không thể cất lên. Như một con cá mắc câu, cô chỉ biết há miệng thở dốc.
“Đi thôi.”
Mùi tanh tưởi nồng nặc xộc thẳng vào, thô bạo lấn át cả ý chí của Tae Ri, rồi lại lướt qua. Tiếng ù ù trong tai cô càng trở nên dữ dội. Bíp bíp bíp.
Ngay cạnh tòa nhà của trung tâm trò chơi là một quán cà phê cũ kỹ. Có lẽ gọi là quán trà thì đúng hơn, một nơi nhuốm màu thời gian.
Park Chi Kyung gọi một ly cà phê giải rượu có chiết xuất cây hovenia, còn Tae Ri thì bị hắn ép gọi một ly parfait, bất chấp việc cô nói rằng mình không muốn uống gì. Đó là thứ đồ uống mà Park Chi Kyung tự ý gọi cho cô.
Tae Ri nhìn chằm chằm vào chiếc bánh sô cô la cắm trên ly thủy tinh mà người chủ quán lớn tuổi vừa mang ra, với ánh mắt không mấy hài lòng, rồi ngước lên nhìn Park Chi Kyung.
Ngồi trên chiếc ghế sofa cũ kỹ với lớp vỏ bọc hoa văn quê mùa lạc quẻ, Park Chi Kyung nhấp một ngụm cà phê mà chính hắn cũng chẳng biết mùi vị ra sao, rồi đặt mạnh chiếc ly xuống bàn, tạo ra một tiếng cạch.
Hắn lục lọi túi áo, lấy ra bao thuốc lá rồi đưa lên lắc lắc về phía chủ quán. Đó là ám hiệu hỏi xem có được hút thuốc ở đây không, và có lẽ đã nhận được sự đồng ý từ chủ quán, Park Chi Kyung rút một điếu thuốc ra, dùng răng giữ lấy đầu lọc.
Két một tiếng, hắn xoay bánh xe của chiếc bật lửa, châm lửa vào đầu điếu thuốc, khi hắn hít vào, ngọn lửa màu đỏ cam bùng lên cháy xèo xèo.
Cô đang nhìn Park Chi Kyung với một loạt hành động thuần thục giữ cho điếu thuốc cháy, đột nhiên hắn nhả một làn khói dài vào thẳng mặt cô. Đồ chó chết.
Nhìn cô gái đang nhăn mặt hết cỡ và xua tay trong không trung qua làn khói, Park Chi Kyung khẽ cười khẩy và hỏi.
“Đau lắm sao?”
Đó là sự khởi đầu của một cuộc trò chuyện tồi tệ.
Nếu là hắn, bị đối xử thô lỗ như vậy ngay từ lần đầu tiên, chẳng phải sẽ rất đau sao, cô định vặn lại như thế, nhưng bây giờ cô không còn sức lực để làm vậy, chỉ đơn giản nói “Vâng” để kết thúc cuộc trò chuyện.
Giờ đây, Tae Ri đang dần tìm ra cách đối phó với người đàn ông tên Park Chi Kyung này. Cô biết rằng việc kết thúc cuộc trò chuyện nhanh chóng bằng những câu trả lời ngắn gọn như “Vâng”, “Không” và nhanh chóng rời đi là có lợi cho cô về mọi mặt.
“Nghe em nói đau, tôi lại thấy hơi áy náy.”
Nếu đã áy náy thì cứ áy náy đi, tại sao còn thêm vào chữ “hơi” làm gì chứ.
Cô nghĩ hắn cho rằng mình đang xin lỗi rất thành khẩn, nhưng hắn vừa đảo mắt tìm gạt tàn, vừa dập điếu thuốc một cách cẩu thả lên mặt bàn, vừa nói với một giọng điệu khác hẳn bình thường.
“Dù sao thì cũng nên nghe điện thoại chứ. Tôi mà không để điện thoại ở nhà thì cần gì phải cất công đến tận đây làm gì.”
“Nếu anh gấp gáp như vậy thì nên để lại tin nhắn chứ. Đằng nào tôi cũng sẽ kiểm tra thôi.”
“Không. Đừng nói kiểu đó với tôi vào lúc này. Tôi đã cố gắng nhẫn nhịn lắm rồi đấy.”
Hắn nhìn chằm chằm vào cô. Ánh mắt như thể có thể giết chết cô ngay tại chỗ.
Trong sự im lặng, ánh mắt ấy nhìn cô thật bức bối. Đến lúc đó, Tae Ri mới nhận ra bầu không khí và thay đổi giọng điệu một cách thận trọng. Một giọng nói đầy vẻ gượng gạo.
“Xin lỗi, thưa công tố viên. Tôi đã bị ốm nặng. Nên tôi không thể nghe điện thoại của anh.”
Công tố viên… Giống như một đứa trẻ lần đầu tiên được nếm một viên kẹo ngọt, Park Chi Kyung nhấm nháp từ ‘công tố viên’ trên đầu lưỡi, vừa dập tắt tàn thuốc còn sót lại vừa cười khẩy.
— Còn tiếp —
Trường săn chứ k phải “săn trường” đâu ad