[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 29

Chương 29
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Cô đang làm gì đấy? Muốn chết sao?”
“Không, không phải vậy… Tôi chỉ định… làm hài lòng anh thôi…”
“Thật không biết phải làm sao. Nhưng tôi không để miệng của một kẻ như cô chạm vào đâu.”
“…Gì cơ? Kẻ… như tôi sao?”
“Ôi trời! Cái thằng khốn nạn này! Này! Nhẹ nhàng thôi! Cô bé xinh đẹp của chúng ta sẽ ra mắt vào năm sau đấy! Cô bé à, em sợ lắm phải không? Thằng này tính cách tệ hại thế đấy. Anh xin lỗi vì đã để em phải làm thứ đáng khinh bỉ như thế, được không?”
Trong khi Chi Kyung nhẹ nhàng kéo cô gái đang thút thít vào lòng để an ủi, một nhân viên của một hãng luật lớn giơ ngón giữa về phía hắn, rồi vội vàng hạ tay khi nhận ra ánh mắt sắc bén của Chi Kyung.
Cái thằng khốn nạn này, nếu định làm trò như vậy thì đến đây làm gì? Một vài người thì phàn nàn trong khi vẫn không ngừng chuyển động, còn những người khác thì phá lên cười như thể đây là trò vui.
Trong bầu không khí hỗn loạn như một hang ổ vô đạo đức, Chi Kyung ngồi một mình, hết rót rượu lại uống cạn, lặp đi lặp lại hàng chục lần. Hắn chỉ uống, không làm gì khác.
Có lúc hắn rút điện thoại ra, gọi một cuộc nhưng không ai bắt máy. Hắn ném mạnh chiếc điện thoại xuống bàn, sau đó lại tiếp tục uống. Chỉ uống.
Thời gian trôi qua, những kẻ xung quanh dần gục ngã như những nhánh lau bị bẻ cong trong gió. Một người đập đầu xuống bàn, khiến những chai rượu đắt tiền trị giá hàng chục triệu won đổ vỡ, tạo nên một cảnh hỗn loạn.
Chi Kyung là người duy nhất vẫn ngồi thẳng lưng, tách biệt hoàn toàn khỏi đám đông. Dù là giữa những tiếng cười điên loạn của cuộc vui, hắn lại như bị bao phủ bởi một bầu không khí âm u nặng nề.
Ngậm điếu thuốc giữa đôi môi mím chặt, hắn tựa lưng vào ghế sofa, khuôn mặt hiện lên sự mệt mỏi. Chiếc bật lửa kêu tách trong tay, ánh sáng lóe lên rồi một làn khói dài chậm rãi thoát ra khỏi miệng hắn. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định.
Phải làm gì với cái thói tồi tệ này đây?
Một câu hỏi nảy ra trong đầu, như cắt ngang dòng thời gian.
Với cái thái độ tệ hại trên giường này, thật sự phải làm gì bây giờ?
Như cơn khát không thể nguôi dù có uống bao nhiêu đi nữa, hắn không thể hiểu nổi nguồn gốc của cảm giác trống rỗng và khó chịu này. Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, vụt qua hắn như tiếng rít của gió. Khoảnh khắc trôi qua, khoảng cách càng dài thêm — chính xác là thời gian Tae Ri không bắt máy của hắn ngày một kéo dài.
***
Trong khi Tae Ri cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài, cô chỉ quanh quẩn trong góc phòng, chứng kiến sáu lần mặt trời mọc và sáu lần trăng lên. Cứ như vậy, cô nằm đó suốt sáu ngày liền, vật lộn với nỗi đau của mình. Cũng dễ hiểu thôi, lần đầu tiên của cô lại diễn ra theo cách như thế.
Trong suốt những ngày nằm bất động, đầu óc cô trống rỗng, chẳng thể nghĩ được gì, nhưng trong lồng ngực lại có thứ gì đó sục sôi. Đó không phải là cảm giác tủi thân hay đau buồn. Thậm chí, chỉ dùng từ ‘phẫn nộ’ cũng không đủ để diễn tả thứ cảm xúc này.
Cô đã bán thân. Điểm khác biệt duy nhất là cái giá không phải là tiền, mà là một lời hứa xem xét lại vụ án của ba cô. Điểm giống nhau duy nhất? Cảm giác nhục nhã và tủi hổ vẫn nguyên vẹn.
Một công tố viên của Hàn Quốc, người lẽ ra phải thực hiện công lý một cách đương nhiên, lại đem cơ thể của một cô gái trẻ ra mặc cả như một món hàng. Một kẻ hèn hạ, đáng khinh và thô bỉ.
[ Tae Ri à. Anh nghe từ lão chủ là em đã đi cùng một người anh trai. Em làm gì có anh trai? ]
[ Tae Ri này, em có phải đã…vay tiền nặng lãi không? Hãy liên lạc với anh đi. Anh có thể giúp được mà. Anh lo cho em lắm. Liên lạc với anh đi. ]
[ Tae Ri à. Anh nghe nói em đang ốm nặng. Có phải…có chuyện gì xảy ra vào hôm đó không? Liên lạc với anh đi. Anh sẽ đợi em. ]
[ Tae Ri à. Em có ăn uống đầy đủ không? Liên lạc với anh đi. ]
[ Tae Ri à. Hôm nay em đỡ hơn chưa? ]
[ Tae Ri à. Anh mua cháo cho em được không? ]
Trong 6 ngày, Lee Jun đã gọi cho cô rất nhiều lần, và lão chủ mà cô nghĩ sẽ phát điên lên thì lại chỉ nói là cứ nghỉ ngơi thoải mái rồi đến làm, chứ không làm khó cô.
Cô cảm thấy rõ ràng rằng thái độ của lão chủ đã thay đổi sau khi cô gặp Park Chi Kyung. Thì ra đó là lý do tại sao Park Si Hyun lại đắc ý như vậy. Dựa hơi người anh trai hung hãn của mình.
Park Chi Kyung đã gọi cho cô tổng cộng mười hai cuộc trong 6 ngày. Mỗi ngày hai cuộc. Tất cả đều là cuộc gọi, không có tin nhắn nào.
Không đến mức cô không thể nhận cuộc gọi, nhưng cô đã cố tình không nhận. Cô đã trả lời điện thoại của những người khác ít nhất một lần, nhưng cô tuyệt đối không trả lời điện thoại của Park Chi Kyung.
Cô không muốn nghe những lời lẽ chế nhạo trong giọng nói của người đàn ông rằng, cô đã nằm bẹp dí chỉ vì vài lần quan hệ tình dục rẻ mạt.
Cô nuốt lại những lời chửi rủa đang nghẹn ở cổ họng và từ từ ngồi dậy trên giường.
Cô hy vọng hắn thực sự quan tâm đến công việc của ba cô. Nếu hắn dang rộng chân cô theo cách đó và rồi lau mép miệng một cách trơ tráo như thể mọi chuyện đã xong thì… khi đó có lẽ cô sẽ thực sự giết chết người đàn ông đó mất.
Cô vội vàng xua đi những suy nghĩ đang quấn lấy nhau trong đầu rồi lại ngủ thiếp đi.
***
Phòng ăn trong một biệt thự có những cây phong bao quanh xinh đẹp. Bình thường chỉ ăn sáng trong tiếng ồn ào của những dụng cụ ăn uống chạm vào nhau, nhưng từ khi nào đó, một tiếng ồn mới đã được thêm vào cùng một khung cảnh.
Tách. Tách. Tách. Hành động xa lạ của Chi Kyung liên tục gõ tay lên mặt bàn đá cẩm thạch bằng điện thoại đã tạo ra tiếng ồn đó. Hắn mang theo hành động và âm thanh đó từ nơi làm việc về đến nhà như một quỹ đạo.
Gong Yoon Sun đang khuấy món salad cá hồi và nghiêng đầu nhìn người con trai cả của gia đình với ánh mắt khó hiểu.
Từ ngày nào đó, hắn không chỉ không rời điện thoại khỏi tay mà còn không thể để yên nó, và vẻ ngoài của hắn trông vô cùng bất ổn.
Nếu Park Si Hyun làm như vậy, bà đã cho nó một cái tát vào đầu và kết thúc một cảnh bi hài nhẹ nhàng, nhưng nếu Park Chi Kyung mà làm vậy thì có cảm giác rằng một chuyện chẳng lành sẽ ập đến bán đảo Triều Tiên ngay vào ngày mai.
Có gì đó không ổn. Chẳng lẽ sắp có chuyện gì không hay xảy ra với Hàn Quốc? Chẳng lẽ là chiến tranh hạt nhân? Trừ một thảm họa lớn như vậy ra, thì không đời nào người con cả lại cư xử như vậy.
“Chi Kyung à. Công tố viên Park à. Dạo này con sao vậy, mẹ sợ quá. Con không giống công tố viên Park của chúng ta chút nào hết. Chẳng lẽ chúng ta sắp có chiến tranh hả con? Mọi người sẽ chết hết hả?”
“Ái, mẹ, mới sáng ra đã nói xui xẻo!”
“Thằng nhóc này nói cái gì mà xui xẻo với mẹ? Ai cũng phải chết hết, đồ ngốc! Chỉ là có thể chết sớm hơn một chút thôi! Thôi được rồi. Hôm nay mẹ sẽ sống bừa bãi. Mẹ uất ức không thể nhắm mắt được.”
Biểu cảm của Gong Yoon Sun khi đặt chiếc nĩa đang khuấy salad xuống trông thật bi tráng. Ngay khi bà vừa dứt lời, chiếc điện thoại đang bị Park Chi Kyung nắm chặt trên bàn ăn cũng dừng lại.
Ánh mắt của Park Si Hyun khi nhìn anh trai mình, đang nhét bánh mì nướng vào miệng, hiện lên dấu chấm hỏi.
Hành động vừa rồi của anh trai, có thể nói là… kiên quyết như thể một người đã đưa ra kết luận.
“Thưa công tố viên, nghe nói nước ép lươn cũng tốt cho giải rượu đấy ạ.”
Đêm qua, sau khi uống rượu đến say khướt trở về, Chi Kyung được bà Shin đưa cho một ly nước lươn.
Hắn đặt hẳn chiếc điện thoại xuống, không còn nắm chặt như mọi khi, ngoan ngoãn nhận lấy ly nước lươn từ tay bà và uống một cách điềm tĩnh.
Mỗi khi hắn nuốt chất lỏng, yết hầu đang rung lên dữ dội có vẻ hung dữ hơn mọi ngày. Sau khi uống hết ly nước ép, hắn đặt ly xuống bàn ăn và nhìn vào mắt Gong Yoon Sun và nói một cách kỳ lạ.
“Con đang nghĩ đến việc nhận một người lạ mặt vào nhà.”
“Ừm? Ai cơ?”
Rõ ràng Chi Kyung đã sử dụng cùng một ngôn ngữ với họ, nhưng Gong Yoon Sun và Park Si Hyun lại có vẻ mặt hoàn toàn không hiểu gì.
“Xin hãy chuẩn bị. Hôm nay con sẽ mang người đó đến.”
“Ừm… vậy… cái gì cơ?!”
Hắn chỉ đưa ra một yêu cầu ngắn gọn mà không có bất kỳ lời giải thích nào thêm, rồi đứng dậy.
Két – âm thanh chiếc ghế bị đẩy ra sau y hệt như vẻ mặt nhăn nhó của Gong Yoon Sun.
“Thưa công tố viên.”
Chi Kyung đã nhận chiếc cặp tài liệu từ Shin Yeo Sa, bước ra khỏi phòng ăn, và Gong Yoon Sun thì lẩm bẩm “Chi Kyung à! Chi Kyung à? Vậy ai cơ?! Vậy cái gì?!” và đuổi theo Chi Kyung một cách điên cuồng ra hành lang.
“Anh ơi, đi cẩn thận!”
Park Si Hyun thì chẳng quan tâm gì đến khách lạ và nhét nốt bánh mì nướng vào miệng, rồi thong thả uống cạn ly nước ép mà bà Shin đưa cho.
Mẹ ơi. Tae Ri, sau khi thoát khỏi vực sâu của mười ngày u tối, mở cửa bước ra và cất tiếng gọi. Nhưng căn nhà hoàn toàn tĩnh lặng.
“Mẹ ơi?”
Cô đảo mắt tìm kiếm Seo Jung Eun khắp nơi, nhưng bóng dáng của mẹ cô không xuất hiện, khiến lòng cô trĩu nặng thất vọng.
— Còn tiếp —