[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 22

Chương 22
Edit: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Không rõ phần nào trong lời nói ấy khiến hắn không hài lòng, nhưng ở khoảnh khắc nào đó, Tae Ri đã thấy Park Chi Kyung đột ngột cau mày lại.
Không lẽ trong hai năm qua, hắn đã trở thành một người bảo vệ chính nghĩa sao? Không đời nào. Bản thân hắn vốn đã cách xa hai chữ ‘chính nghĩa’ từ lâu rồi, đúng không?
Hắn khẽ cười nhạt, nhưng giọng nói lại lạnh lùng đến rợn người.
“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Nói đến hàng chục lần rồi ấy chứ. Tôi làm thế này chỉ vì muốn thử mở lòng một lần thôi. Thật ra, tôi đã muốn như thế từ trước kia rồi.”
Thấy chưa. Thay đổi ư? Người đàn ông ba mươi lăm tuổi này đã trở thành một công tố viên tệ hại đến mức không thể tệ hơn. Ai mà ngờ nổi, thật sự có thể tồi tệ đến mức này.
“Tóm lại là, nếu ba của em bị oan, tôi sẽ làm sáng tỏ chuyện đó. Tất nhiên, chỉ khi em thực sự muốn thôi.”
Nếu có ai ở xa nghe không rõ giọng của Park Chi Kyung mà chỉ nhìn hai người họ, hẳn sẽ nghĩ rằng hắn đang đưa ra những lời khuyên sâu sắc cho đàn em của mình. Nhưng không, hoàn toàn không phải vậy.
Ánh mắt rẻ tiền ấy cứ vô tư ánh lên vẻ trêu ngươi, vậy mà dáng ngồi của Park Chi Kyung lại chẳng hiểu sao vẫn toát lên vẻ đường bệ kỳ lạ.
“Chẳng phải đó là trách nhiệm của một công tố viên hay sao? Đó là lý do tôi được nhà nước bao ăn mà.”
Cái danh công tố viên mà hắn thích nhắc đến ấy, đúng là đồ điên. ‘Chỉ cần mở lòng một lần thôi’ – hắn quả thực có tài biến những lời đó trở nên hoa mỹ đến phát bực.
“Vậy em muốn không?”
Dù vậy, Tae Ri vẫn phải thừa nhận rằng người đàn ông này quả thật là một công tố viên tài giỏi. Hắn luôn biết cách nắm trong tay lời đề nghị mà đối phương không thể từ chối, để rồi đạt được điều mình mong muốn. Đó là sự ngạo mạn của giới thượng lưu chăng?
Ngược lại, với Tae Ri là một người chẳng có gì trong tay, dù cảm thấy bị khinh miệt đến tận cùng, cô cũng chỉ có thể làm được một điều.
Gật đầu.
Vì có những điều còn quan trọng hơn cả việc giữ lại chút lòng tự trọng đó. Đó là nỗi cay đắng của tầng lớp hạ lưu.
Nhưng lòng tự trọng bị chà đạp vẫn khiến cô cảm thấy ấm ức. Ấm ức đến phát điên.
Trên đời này không có gì là miễn phí, nhưng việc đánh đổi bằng cách mở lòng một lần để đổi lại sự trong sạch cho cha mình ư? Tên công tố viên này khác gì một gã côn đồ dưới vỏ bọc bảnh bao đâu?
Hai năm trước, khi nhìn thấy gương mặt đó, một thoáng rung động kỳ lạ đã trào dâng từ sâu trong cô. Vì thế, cô thậm chí đã cố tình khiêu khích hắn nhiều hơn… Nhưng giờ đây, sự tồn tại của Park Chi Kyung lại khiến cô cảm thấy nặng nề đến không thở nổi.
Có lẽ, ngày trước khi hắn nói rằng cô đã “hơi ngoan ngoãn” là đang ám chỉ điều này.
“Đi nào. Khách sạn ở ngay đây thôi.”
Park Chi Kyung chậm rãi lau khóe môi bằng khăn ăn, sau đó chỉnh lại áo vest rồi đứng lên. Nhìn bóng dáng chỉnh tề ấy, Tae Ri cười nhạt.
Khách sạn ở ngay đây, nói như thể vô tình vậy. Nhưng thật ra mọi thứ đã được sắp đặt hết. Hắn biết rõ rằng cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo hắn. Đó là lý do tại sao trong vô số nơi, hắn lại đưa cô đến đây. Thật sự, đúng là một kẻ hèn hạ.
Ngay cả khi trong lòng đầy những lời rủa xả, cô vẫn không thể không bước theo hắn. Điều khiến cô tuyệt vọng hơn cả là niềm tin mơ hồ mà cô dành cho Park Chi Kyung.
Nếu là hắn, dường như cô sẽ tìm đủ mọi cách để kéo ba cô ra ngoài, dù có phải dùng đến những mánh khóe thấp hèn nhất. Bởi vì hắn là kẻ thèm bận tâm đến công lý, dù nó mới điều hắn đáng lẽ phải bảo vệ. Đó cũng là lý do Park Si Hyun hôm ấy, thay vì tìm cha, lại đi tìm anh trai hắn trước.
Trong một khoảnh khắc, Tae Ri chợt thấy hắn giống như một con cá sấu.
Một con cá sấu đang há to miệng, lặng lẽ chờ đợi con mồi của mình. Chờ đến khi con mồi tự chui vào miệng hắn, hắn sẽ ngậm lại, nuốt chửng mà không chút khoan nhượng.
Vậy còn cô thì sao? Cô đang ở đâu trong chiếc miệng của con cá sấu ấy?
Ngoài miệng? Đang đi vào trong? Hay đã bị nuốt chửng rồi?
Dù là gì đi nữa, điều chắc chắn là cô chính là con mồi hoàn hảo của con cá sấu ấy.
05. Tình Dục và Thái Độ
Tầng 17. Phòng Tổng thống. Căn phòng giống hệt hai năm trước.
Mặc dù đã tắm xong từ lâu, Tae Ri vẫn không dám bước ra ngoài mà tiếp tục nán lại trong phòng tắm.
Cô mặc lại bộ quần áo đã cởi ra, ngồi xuống mép bồn tắm, đôi mắt cứ dán chặt vào nền gạch đắt tiền của phòng tắm.
Mái tóc vừa được lau khô qua loa giờ rủ xuống, thấm ướt hai bên má. Tae Ri chỉ biết ngồi đó, đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Là lần đầu tiên… mình có nên thành thật nói ra và xin hắn nhẹ nhàng một chút không? Hay là giả vờ như mình đã quen rồi, nhắm chặt mắt lại mà hành động theo bản năng thôi?
Phương án đầu tiên… thật sự không thoải mái. Nếu để hắn biết lần đầu của mình là dành cho hắn, chắc chắn hắn sẽ lấy nó ra để khoe khoang. Thật sự không muốn chứng kiến cảnh đó chút nào.
Kim đồng hồ cứ tích tắc trôi qua. Tae Ri cũng không biết mình đã ngồi đó bao lâu, đến khi rầm! — cánh cửa phòng tắm bị mở mạnh khiến cô giật thót, ánh mắt lập tức hướng về phía cửa.
Chi Kyung đứng dựa vào khung cửa, khoác trên mình chiếc áo choàng tắm, tay đưa lên xoa trán, cố tình thở dài. Gương mặt hắn hiện rõ vẻ bực tức, ai nhìn cũng nhận ra ngay.
“55 phút rồi đấy.”
“…A.”
“Tôi suýt nữa thì ngủ quên luôn rồi. Tưởng có chuyện gì nên mới qua xem. Em đến phòng xông hơi đấy à?”
Tae Ri định nói lời xin lỗi nhưng rồi lại bất giác nổi cáu.
“Anh không biết gõ cửa à? Tôi ra ngay đây, ra ngoài đi!”
Giọng nói vang dội khắp phòng tắm. Tae Ri hét lên với ánh mắt giận dữ nhìn hắn. Chi Kyung chỉ lườm cô, cau mày rồi lắc đầu, sau đó đóng cửa đi ra.
Người cần phải lắc đầu lúc này là ai chứ!
Tae Ri đứng bật dậy một cách khó chịu từ mép bồn tắm và bước đến trước bồn rửa. Cô đưa tay lau phần hơi nước làm mờ tấm gương, để lộ khuôn mặt mình, ánh mắt chạm thẳng vào hình ảnh phản chiếu của bản thân.
Trong gương là một người phụ nữ trông có vẻ buồn bã hơn thường ngày.
Tại sao cuộc đời cô lại rơi xuống tận đáy như thế này? Cô không biết, chỉ cảm thấy trong lòng ngổn ngang những nỗi buồn khó gọi thành tên.
Người đàn ông như cơn sốt nóng bỏng cứ đến gần rồi lại lạnh lùng biến mất. Việc phải dây dưa với hắn theo cách này khiến cô không khỏi cảm thấy đau lòng.
Đã có lúc cô từng mong chờ được gặp lại hắn, dù chỉ trong thâm tâm. Nhưng chắc chắn, không phải là trong tình huống như thế này.
“Thật là nhục nhã…”
Tae Ri thở dài, lấy hai tay che mặt. Làm thế này, ít nhất cũng giúp cô bình tâm hơn đôi chút.
Có nên bảo hắn tắt đèn đi không? Ít ra, có lẽ mình sẽ thoải mái hơn.
Khi bước ra khỏi phòng tắm, cô thấy Chi Kyung đang ngồi trên sofa, tay cầm ly rượu. Thứ rượu màu hổ phách ấy trông giống loại mà hắn từng uống lần trước.
Hắn nhướng mày lên một cách mỉa mai như muốn hỏi, cuối cùng cũng chịu ra rồi hả?
“Bắt đầu… từ đâu đây?”
Tae Ri nói, rồi lập tức hối hận. Câu nói đó làm hắn bật cười khẽ, dù miệng vẫn đang nhấp rượu.
“Khi nãy thì mạnh mồm bảo cứ để tôi làm một lần là xong, giờ lại hỏi tôi phải làm sao à? Cái vẻ tự tin khi nãy đâu rồi, hả?”
“Cái đó…”
“Thì tự mà bú đi, hoặc leo lên rồi xoay hông ấy. Đã cất công đến đây, chí ít cũng phải thể hiện chút thành ý chứ?”
Lời hắn nói khiến cô giận tím mặt. Tae Ri trừng mắt nhìn hắn, rồi gào lên trong cơn tức tối.
“Tôi sẽ làm theo ý quý khách!”
Hắn nhắc lại từ quý khách như muốn nhấm nháp ý vị của nó, sau đó đặt ly rượu xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh sofa, đồng thời dang rộng hai chân ra.
“Vậy thì, thử xem cái dịch vụ làm theo yêu cầu khách hàng đó thế nào đi.”
Ngay cả trong xe hắn cũng như thế, và Tae Ri biết rõ hành động này có nghĩa là gì — hắn ra hiệu cho cô bò vào giữa hai chân hắn.
Đồ biến thái.
Tae Ri nghiến chặt răng bước thẳng đến hắn với dáng vẻ đầy tự tin. Cô quỳ xuống giữa hai chân hắn, ngước lên nhìn hắn, và bắt đầu tháo chiếc đai áo choàng tắm của hắn ra. Ánh mắt cô vừa làm vừa như muốn trừng trừng nhìn hắn.
Hắn không làm gì cả, chỉ ngả người ra sofa, như thể đang thưởng thức cảnh cô cúi xuống giữa hai chân mình. Ánh mắt hắn chứa đầy vẻ thích thú, còn động tác vuốt nhẹ cằm thì trông có vẻ tao nhã, nhưng lại ẩn chứa sự khiêu khích đầy thô tục.
Gã đàn ông không biết giữ lời. Cô nghĩ thầm, rồi hoàn thành nốt việc tháo nút áo.
Khi nút thắt được tháo ra, chiếc áo choàng tắm ôm lấy thân hình rắn chắc của hắn bung mở, để lộ cơ thể ẩn giấu bên trong.
Cơ thể hắn không quá đô con mà cũng chẳng hề thiếu sức hút, được rèn luyện một cách hoàn hảo qua những bài tập thể thao. Những đường nét cơ bắp hài hòa, cân đối khiến cô không khỏi trầm trồ trong im lặng. Nhưng sự ngưỡng mộ ấy nhanh chóng bị thay thế bằng nỗi lo sợ khi ánh mắt cô chạm vào thứ đang căng phồng lên sau lớp quần lót đen, như muốn xé toạc mọi thứ mà trỗi dậy.
— Còn tiếp —
có chap mới chưa chị loopyyy
Ad nói 21h tui cũng chờ nãy giờ nè
22h r huhu lẹ đi sốp ơi hếc chịu nổi r aaa
Đang hóng chap 83, đùng phát ad đăng cho 1 đống. Quá đã
cai móc còn bão chap nữa sốpppp
Uầy bão chap luôn này sốp mãi đỉnh 8386
Thank kiu ad 😘😘😘
Thấy bảo sắp end r mà buồn ghê có vẻ khó HE 😔
tui nghĩ có ngoại truyện là kết đẹp á bà tae ri cx yêu ổng nma sau việc ổng làm với ba bả thi bà mới cố phủ nhận thuii
Thế là từ trước tới nay nam9 giả vở bị dị ứng đậu phộng à? Tính kế cả bố mình? Hay là chừa đường lui cho bản thân. K ấy mình đăng luôn 1 lượt 5 chap ngoại truyện đc k ad?
Cảm ơn ad vì đã dịch bộ này. Hihi
tối nay 2c, mai 3c nhe
Nhất tríii
huhu đọc truyện hơi cay cha nội nam9 xíu nhưng tổng thể truyện cũng ổn áp, cảm ơn nhà dịch rất nhiều ạ 😭💕