[Novel] Gửi Kẻ Xa Lạ Phản Bội Đạo Đức - Chương 21

Chương 21
Edit: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Chi Kyung đáp lại bằng một lời giải thích không mấy thân thiện, nhưng giọng điệu lại khiến nó nghe có vẻ nhẹ nhàng hơn.
Ý hắn là… trước đây cô còn trẻ, vẫn là sinh viên đại học. Còn bây giờ, cô không còn là sinh viên nữa. Vậy nên giờ đây, dù hắn có quan hệ với cô, hắn cũng chẳng cảm thấy tội lỗi với tư cách là một công tố viên. Ý hắn là như vậy đúng không?
Vừa cắt miếng thịt thành những phần vừa ăn, hắn vừa đưa chúng vào miệng một cách tinh tế. Nhìn vẻ mặt hắn, Tae Ri biết ngay rằng hắn nhận ra cô đã hiểu ý của mình. Một nụ cười thoáng qua trên môi hắn, như thể cố ý trêu chọc cô.
Ở dưới bàn, đôi tay Tae Ri đang nắm chặt lấy chiếc khăn ăn bằng vải.
Dù đã cố gắng thả lỏng, cô vẫn vô thức siết chặt tay, hết lần này đến lần khác. Đến mức móng tay cắm sâu vào da khiến lòng bàn tay cô đau nhói.
“Em có biết khoảnh khắc vui nhất của một công tố viên là gì không?”
Chi Kyung đột ngột chuyển chủ đề, tay cầm lấy chai rượu.
Động tác nghiêng chai rót rượu vào ly thật điêu luyện, đến mức Tae Ri phải thầm kinh ngạc trước sự tao nhã trong từng cử chỉ của hắn.
“Là khi người ta, dù có phạm tội hay không cũng phải run sợ trước tôi. Nhưng có một người duy nhất…”
Đặt chai rượu xuống, Chi Kyung bất ngờ vươn tay chộp lấy cằm Tae Ri.
“…!”
Dù lực không đủ mạnh để làm cô bị đau, nhưng nó vẫn bất ngờ đến mức Tae Ri phải hít mạnh vào, tiếng thở bị kìm nén vang lên như một hồi chuông cảnh báo bên tai.
Nhớ lại cách lão chủ tiệm bị hắn xử lý trước đó, cơ thể cô theo phản xạ khẽ co rúm lại. Nhưng cô cố ngẩng cao đầu, mở to mắt như thể mình không hề sợ hãi. Chi Kyung nhìn cô trong giây lát, ánh mắt sắc lạnh xen chút giễu cợt, rồi khẽ bật cười, một tiếng cười đầy vẻ mỉa mai.
“Dù tôi có làm gì đi chăng nữa, em cũng không sợ tôi nhỉ, còn trẻ mà gan lắm.”
Trong ánh mắt của Chi Kyung, thoáng chốc hiện lên một tia điên loạn, khiến cô không khỏi rùng mình.
“Đó là điều làm tôi thấy hứng thú với em đấy.”
Bàn tay hắn đang nắm lấy cằm Tae Ri dần nới lỏng, rồi buông ra hoàn toàn.
Dù lực tay không mạnh, nhưng vùng cằm vẫn thấy đau nhức. Tae Ri nhăn mặt, đưa tay sờ thử xem xương cằm mình có còn nguyên vẹn không, rồi thẳng thừng đáp trả, không buồn che giấu sự khó chịu của mình.
“Đừng vòng vo khiến tôi thấy rối lên nữa. Anh muốn gì thì nói rõ ra đi. Có phải chỉ cần tôi làm theo ý anh, thế là xong đúng không?”
“Vậy em sẽ làm theo như thế à?”
Câu hỏi hắn thản nhiên buông ra khiến chính cô phải bối rối hơn ai hết.
Hắn vẫn giữ vẻ ung dung nhấm nháp chút rượu vang, trong khi đầu cô ngập tràn những suy nghĩ khó chịu. Thái độ của hắn vừa tỏ ra thanh cao vừa bỡn cợt, thật khiến cô ghét cay ghét đắng.
Hai năm trước, mục đích của hắn là đạt được thỏa thuận. Còn bây giờ, mục đích cuối cùng lại là chuyện này sao? Tiếp tục cái thứ còn dang dở từ hai năm trước…
Đồ điên.
“Thật cảm động làm sao, thưa anh. Vì muốn thử xem tôi có chịu làm theo ý anh hay không mà anh đã theo đuổi tôi suốt hai năm nay. Sự kiên nhẫn và nỗ lực của anh khiến người ta phải cảm động rơi nước mắt luôn đấy.”
Dù Tae Ri cố ý dùng lời lẽ châm chọc hết mức có thể, gương mặt của Chi Kyung vẫn không chút biến sắc. Hắn chỉ cười nhẹ, như thể không bị ảnh hưởng chút nào. Rồi bất ngờ, hắn cầm dao và nĩa, bắt đầu cắt giúp cô phần thịt bít tết còn lại.
Cái vẻ cứ làm ra vẻ lịch sự ấy, sao mà cô lại ghét cay ghét đắng đến vậy.
Tại sao mình lại như thế này nhỉ? Tae Ri chống tay lên trán, tự hỏi.
Tại sao mình lại chán ghét và cảnh giác với một người đến mức này mà không có lý do chính đáng nào? Đặc biệt là một người mà trước đây cô từng có thiện cảm. À, không đúng. Không phải là không có lý do. Cái gọi là sự tái ngộ đầy khó chịu, ngụy trang dưới vỏ bọc trùng hợp này, đã quá đủ để cô phải đề phòng hắn.
Chi Kyung tiếp tục cắt miếng thịt, ánh mắt nghiêng nghiêng, không nhìn thẳng vào cô. Vì nghĩ rằng hắn sẽ không nhìn lại, Tae Ri cứ thế găm ánh mắt vào mặt hắn như muốn xuyên thủng nó. Nhưng bất ngờ, Chi Kyung ngẩng đầu lên, đối mắt với cô, rồi buông một câu.
“Nếu cảm động đến thế thì thử mở lòng một lần, cũng không phải không được, Tae Ri à.”
Giọng hắn gọi tên cô lạnh lẽo, gương mặt giờ đây hoàn toàn không còn chút dấu vết nào của nụ cười. Như thể từ đầu tới giờ hắn chưa từng cười lấy một lần.
Ánh mắt sâu thẳm, ngập tràn sự kìm nén khiến cô cảm thấy toàn bộ cơ thể mình như bị đông cứng. Trong khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt ấy, từng tế bào trong cơ thể cô như ngừng hoạt động, để lại một cảm giác vô cùng bất lực.
Lại nữa. Cái cảm giác này. Cảm giác bị áp đảo toàn diện đến mức không thể làm gì được.
Chỉ với ánh mắt, một người có thể siết chặt tâm trí của người khác đến mức này ư? Đây là lần đầu tiên Tae Ri nhận ra điều đó. Cô chỉ biết nhìn hắn, thở gấp trong vô thức.
“Chúng ta lại đi lạc đề rồi. Thật không may, lý do tôi tìm đến em hôm nay không phải vì chuyện này.”
Chi Kyung buông một tiếng thở dài đầy tính toán, lùi người lại, tạo ra khoảng cách giữa hai người. Mùi hương áp lực của hắn tan biến, và chỉ đến lúc đó Tae Ri mới có thể thở ra một hơi, như thể vừa được giải thoát khỏi sự đè nén vô hình.
“Bây giờ, tôi nên bắt đầu từ đâu để nói đây…”
Hắn kéo dài câu nói, như thể đang cố tình làm câu chuyện căng thẳng hơn. Sự cố ý này hiện rõ lên mồn một.
“Ý tôi là, về ba em, ông Kang Sang Beom – cựu giám đốc điều hành của Aju Capital.”
Chi Kyung đưa tay xoa gáy, ra vẻ bối rối, rồi nhấp thêm một ngụm rượu. Hành động ấy cũng chẳng tự nhiên chút nào.
“Em chưa bao giờ thấy có gì đó kỳ lạ sao?”
Đặt ly rượu xuống, hắn đan mười ngón tay vào nhau, tựa cằm lên đó, ánh mắt dán chặt vào cô.
“Nhìn từ góc độ của tôi, có vẻ ông ấy bị đẩy ra làm bia đỡ đạn.”
“Anh đang nói gì thế…?”
“Tôi đã tìm hiểu một chút về vụ việc liên quan đến ba em rồi. Dù chưa có gì là chắc chắn, nhưng có vẻ đó là một vụ án đầy đáng ngờ.”
Vừa đưa ly rượu lên miệng, hắn vừa nói, giọng đều đều không chút nhấn nhá.
Nhịp thở của Tae Ri nhanh dần, cô cố nén sự ngột ngạt đang bao trùm lấy mình. Tay cô mò mẫm tìm ly nước trước mặt, nâng lên uống một ngụm để làm dịu đi cảm giác bức bối. Nhưng ngay lúc đó, giọng nói lạnh lùng, như bóp nghẹt không khí xung quanh, lại vang lên.
“Có vẻ một người không đáng phải vào đó lại đang phải ở trong tù.”
Bất giác, lực cầm trong tay cô biến mất. Chiếc ly rơi xuống, nhưng thay vì nghe tiếng choang, nó đã được Chi Kyung bắt lấy trước khi chạm đất. Hắn đặt chiếc ly trở lại bàn trước mặt cô một cách bình thản, rồi đưa tay lên chạm nhẹ vào lông mày của mình, động tác đầy vẻ thản nhiên, như thể mọi thứ đều đã nằm trong dự liệu của hắn.
“Đây không còn là thời kỳ độc tài quân sự nữa, vậy mà ở đất nước này vẫn xảy ra vô số chuyện oan ức như thế. Với tư cách là một công tố viên của Hàn Quốc, tôi cảm thấy vô cùng đau lòng. Thật sự rất đáng tiếc.”
Gương mặt Chi Kyung chẳng hề có lấy một chút thành thật nào, nhưng hắn vẫn nói những lời đó một cách trôi chảy. Hắn thò tay vào túi áo, lấy ra một bao thuốc lá.
“Vậy nên, tôi sẽ hỏi em lần cuối cùng.”
Hắn kẹp điếu thuốc giữa môi, nhưng khi vừa định châm lửa, hắn như chợt nhớ ra điều gì đó, liền ngừng lại.
“Ba em…”
Ánh mắt Chi Kyung chạm vào ánh mắt của nữ phục vụ đang bước tới, như thể cô muốn nhắc nhở về quy định cấm hút thuốc trong nhà hàng. Với vẻ mặt “đầu hàng”, hắn từ từ đặt chiếc bật lửa xuống bàn. Khi cô phục vụ rời đi, hắn nhẹ nhàng bẻ đôi điếu thuốc đang cầm giữa ngón tay, giọng nói pha chút giễu cợt vang lên.
“Để tôi giúp em đưa ông ấy ra nhé?”
Tiếng điếu thuốc gãy vang lên một cách đặc biệt rõ ràng, ít nhất là khi nó đến tai Tae Ri.
Bỗng dưng, tai cô như bị ù đi. Tae Ri đưa tay bịt tai, mắt nhắm chặt, cố gắng không để tâm đến ánh nhìn hay suy nghĩ của Chi Kyung về mình lúc này. Cô không quan tâm nữa.
Dù sao thì, không ai hiểu ba cô bằng chính cô. Ba cô tuyệt đối không phải loại người như vậy. Ông là người đến cả một tờ tiền lẻ rơi trên đường cũng sẽ nhặt lên để trả lại cho chủ nhân, nói gì đến việc biển thủ hàng chục tỷ won.
Cô luôn cảm thấy có điều gì đó bất thường, rất bất thường…
Gia đình cô không chỉ mất đi tài sản, mà còn mất đi nhiều hơn thế. Nếu đúng như những gì Chi Kyung nói, rằng ba cô bị biến thành bia đỡ đạn cho ai đó, thì thật sự là chuyện khiến cô căm phẫn.
Nhưng bây giờ cô phải giữ bình tĩnh. Bình tĩnh nào, Tae Ri. Chính miệng hắn cũng nói, đây chưa phải chắc chắn là sự thật. Nhưng nếu, chỉ nếu thôi, ba cô thực sự bị gài bẫy, bị đổ oan như lời hắn nói thì cô sẽ không để chuyện này yên đâu…
“Tại sao…”
Tae Ri từ từ hạ tay khỏi tai, ngước nhìn Chi Kyung. Hắn đang gõ nhẹ ngón tay lên bàn từng nhịp chậm rãi, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía cô.
“…Tại sao anh lại muốn giúp gia đình tôi?”
Cổ họng cô như bị siết chặt mỗi khi nuốt xuống. Ánh mắt cô lạc lối, không biết phải dừng lại ở đâu, nên tiêu điểm cứ mờ mịt. Cổ họng khô khốc, nhưng tay cô lại không dám với lấy ly nước. Có lẽ vì đôi tay đang run rẩy quá rõ ràng, cô không muốn để hắn thấy mình yếu đuối thêm chút nào nữa.
“Chúng ta đâu có liên quan gì đến nhau. Là vì chính nghĩa ư? Đừng nói những điều nhảm nhí như thế. Tôi biết từ trước đến giờ anh chẳng phải loại người chính trực gì cả… Nên tôi mong anh sẽ trả lời một cách thật lòng nhất.”
— Còn tiếp —
có chap mới chưa chị loopyyy
Ad nói 21h tui cũng chờ nãy giờ nè
22h r huhu lẹ đi sốp ơi hếc chịu nổi r aaa
Đang hóng chap 83, đùng phát ad đăng cho 1 đống. Quá đã
cai móc còn bão chap nữa sốpppp
Uầy bão chap luôn này sốp mãi đỉnh 8386
Thank kiu ad 😘😘😘
Thấy bảo sắp end r mà buồn ghê có vẻ khó HE 😔
tui nghĩ có ngoại truyện là kết đẹp á bà tae ri cx yêu ổng nma sau việc ổng làm với ba bả thi bà mới cố phủ nhận thuii
Thế là từ trước tới nay nam9 giả vở bị dị ứng đậu phộng à? Tính kế cả bố mình? Hay là chừa đường lui cho bản thân. K ấy mình đăng luôn 1 lượt 5 chap ngoại truyện đc k ad?
Cảm ơn ad vì đã dịch bộ này. Hihi
tối nay 2c, mai 3c nhe
Nhất tríii
huhu đọc truyện hơi cay cha nội nam9 xíu nhưng tổng thể truyện cũng ổn áp, cảm ơn nhà dịch rất nhiều ạ 😭💕